Thấy Tiền Giai Ninh nhìn chằm chằm vào chén thuốc bằng vẻ mặt sống không bằng chết, Y đạo trưởng càng nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa: “Đây là thuốc tôi tự sắc, cô không thể lãng phí được.
Tiền Giai Ninh bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi hôi tanh từ sống mũi tràn ra toàn bộ khoang miệng, cô suýt chút nữa đã nôn ra ngoài.
Nhưng cho dù thuốc khó uống như thế nào đi nữa cũng phải uống hết, đối với bản thân cô mà nói đây là một loại thuốc quý không thể cầu được.
Sau khi cảm thấy nhiệt độ của bát thuốc không còn quá nóng, Tiền Giai Ninh nhắm mắt lại uống đổ thuốc ừng ực ừng ực vào trong bụng, cho đến khi nuốt xuống một giọt nước thuốc cuối cùng, cô mới chật vật che miệng lại.
Cô hít thở mấy hơi thật sâu, đến khi cảm giác buồn nôn kia trở nên phai nhạt, Tiền Giai Ninh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây