Ngay cả cái lần ông ta trở về từ nông thôn, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ông ta, khi đó dáng vẻ điềm đạm đáng yêu cũng nước mắt dàn dụa, thế nhưng lại không giống như hiện tại, giống như chịu phải đả kích gì nặng nề lắm, đôi mắt nhìn ông ta, như thể muốn cầu xin một cọng cỏ cứu mạng vậy.
Một lời ông ta cũng không thể thốt ra được.
Tiếng khóc “hu hu“ của Triệu Tân Lan đang ngồi trên ghế sô pha truyền tới.
Lúc này dáng vẻ kiêu ngạo trước đó của bà ta đột nhiên biến mất, khóc thút tha thút thít, nói: “Kiến Minh, là lỗi của em, đều là lỗi của em, em sẽ xin lỗi con bé, chỉ cầu con bé để cho Khả Khả nhà chúng ta được một con đường sống đi.”
Lâm Kiến Minh nhắm mắt lại, vốn dĩ còn muốn nói ra cả chuyện về căn phòng nữa, hiện tại còn muốn nói thế nào nữa?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây