Lâm Yểu Yểu thấy đôi mắt nhỏ của thằng bé, cũng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Hướng Quân, cười nói: “Chú Hàn, sao chú không giới thiệu con cho thằng bé biết, thằng bé một bộ dạng như nhận sai người.”
Sắc mặt của Hàn Hướng Quân vẫn như cũ không thay đổi, nhưng âm thanh lại ôn hòa mà nói: “Chú có nói cho nó biết cháu cùng nó giống nhau, đều là lớn lên từ trên núi.”
Lâm Yểu Yểu “A” một tiếng, liền nhìn về phía Nguyên Trinh.
Nguyên Trinh liền mở miệng lên tiếng: “Chị rất trắng.”
Lâm Yểu Yểu cười “ha ha” thành tiếng, có chút kiêu ngạo mà nói: “Đây là trời sinh… Phơi thế nào cũng không đen, dù đến từ đâu cũng không liên quan đến chuyện này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây