[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 50: Đến thành phố (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Vậy nên lúc Lâm Kiến Minh đẩy cửa ra, vẻ mặt của vợ và các con cũng không tệ lắm.

Đặc biệt là trên mặt của Triệu Tân Lan lúc này đang cười tươi như hoa.

Bà đón Lâm Kiến Minh vào nhà, rồi nói: “Kiến Minh, hai người về rồi đấy à, đây là Yểu...”

Nhưng một câu còn chưa nói xong đã đứt gánh.

Nụ cười trên mặt cũng cứng đơ.

Lâm Yểu đứng ở cửa vào, nở nụ cười trong veo nhìn Triệu Tân Lan.

Cái gọi là da trắng như tuyết, mày như hoạ phác, mắt như sao mai, long mày như hoa cúc ... Triệu Tân Lan không dám tin nhìn chằm chằm vào cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái tim, tóc buộc gọn thành đuôi ngựa xinh xắn, áo sơ mi màu gạo đơn giản, bên ngoài khoác thêm áo len màu hồng phấn, giản dị nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất tươi đẹp... con bé thôn quê khí chất quê mùa? Nhìn con bé mà khiến cho bà cảm thấy như tay chân thô kệch không biết để đâu?

Triệu Tân Lan bị shock nặng.

“Tân Lan, đây là Yểu Yểu,”

Lâm Kiến Minh đặt vali da lên mặt bàn ăn, quay lại bèn thấy khuôn mặt tươi cười cứng đơ đang vô cùng ngạc nhiên thần người nhìn Lâm Yểu.

Ông thở dài một hơi.

Ông cũng coi như có thể hiểu được tâm trạng ngạc nhiên của vợ lúc này.

Nhớ lúc ban đầu khi ông mới nhìn thấy Lâm Yểu cũng bị giật mình như thế.

Ông chỉ đành coi như là không nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của vợ, giới thiệu cô với mọi người, rồi dắt con bé vào cửa, nói: “Yểu Yểu, mau vào đi.”

Triệu Tân Lan nghe thấy lời chồng nói, thì mới hồi thần lại.

Bà cử động cơ thể một cách cứng ngắc, chào hỏi Lâm Yểu ... Lần này thì bà không cách nào giả vờ đem bản mặt hào phóng và nở nụ cười cao quý được nữa.

Khoảnh khắc đó, bà nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Con bé Lâm Yểu này trên người không hề có nét nào giống Lâm Kiến Minh cả.

Nhưng con bé lớn lên ở nơi thôn núi mà lại có được dáng vẻ như thế này, chắc là do di truyền tự mẹ nó…. Vậy thì mẹ con bé...

Triệu Tân Lan tự dưng cảm thấy chóng mặt.

Thực ra đây đều là do Triệu Tân Lan tự mình nghĩ nhiều.

Lâm Yểu thật ra không giống Chu Xảo Nương... nói thẳng ra là con bé lớn lên rất giống mẹ mình là Mạnh Nam.

Đến khi con bé thành yêu tinh hoa đào, ngày qua ngày, tướng mạo lại càng thay đổi.

Chỉ là thời gian càng dài, người trong thôn cũng không phát hiện ra... chỉ nghĩ là con gái 18 tuổi sẽ thay đổi, con nhóc này ngày càng xinh đẹp hơn.

Chỉ là điều này thì Triệu Tân lan không hề biết.

Bà chưa gặp Chu Xảo Nương.

Cho rằng năm đó Lâm Kiến Minh lấy bà (Chu Xảo Nương) là do tình thế ép buộc, để có thể sống tiếp, và có cuộc sống tốt hơn một chút.

Tự sâu đáy lòng bà luôn tin rằng Chu Xảo Nương năm đó chỉ là một phụ nữ nông thôn.

Lâm Kiến Minh chắc chắn chưa bao giờ thích bà ta (Chu Xảo Nương), thậm trí lúc ở cùng bà ta còn cảm thấy bị sỉ nhục, cho nên bà mới chưa bao giờ nhắc đến những ngày tháng ở quê đó.

Nhưng giây phút bà nhìn thấy Lâm Yểu... tín ngưỡng mà bà luôn tin tưởng hết mực bao lâu nay cũng dần sụp đổ mất rồi.

Bà ta chịu đả kích nặng, lúc bộ nào còn đang nghĩ ngợi bao nhiêu thứ thì Lâm Yểu đã gật đầu chào hỏi với bà, sau đó đi vào nhà.

Tiếp đến là Lâm Gia Hoa cùng với Lâm Gia Khả mồm chữ A mắt chữ O.

Lâm Gia Hoa thì coi như bỏ qua.

Sau khi kinh ngạc qua đi lại cảm thấy vui mừng...

Còn Lâm Gia Khả thì không lấy làm vui chút nào.

Cô ta điều chỉnh mãi mới lấy lại được tâm trạng, suy nghĩ đồng ý “thu nhận” đồng thời “ban ơn” dành cho Lâm Yểu để coi như sau này trong nhà có thêm một người làm phút chốc đã bị đạp đổ.

Bên này Lâm Kiến Minh lại giới thiệu cho Lâm Gia Hoa và Lâm Gia Khả một chút, nói: “Gia Hoa, Gia Khả, đây là Yểu Yểu, mẹ hai đứa chắc cũng nói qua rồi? con bé là con của chú hai các con, cũng là em họ của các con. Mấy năm nay con bé đều ở dưới quê, cuộc sống rất khó khăn, sau này các con phải đối tốt với con bé nhiều hơn đấy.”

Lâm Gia Hoa cười đáp ứng.

Lân Gia Khả cắn môi, mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Yểu hận không thể đào ra cái động trên mặt cô.

Lâm Kiến Minh Lại quay đầu nói với Triệu Tân Lan: “Tân Lan, tôi và con bé vẫn chưa ăn cơm, bà đi nấu hai bát mì đi.”

Triệu Tân Lan cũng dán mắt vào Lâm Yêu, nghe thấy lời của Lâm Kiến Minh bèn giật giật khóe miệng, khóe miệng cũng méo xẹo.

Bà ta nhìn Lâm Yểu, im lặng rồi lại im lặng, sau đó nói vẻ cứng rắn: “Yểu Yểu, cháu thích ăn mì kiểu gì? Hay là cháu xuống bếp cùng với cô đi xem xem, tự mình chón món ăn, thích ăn cái nào thì cô sẽ cho thêm cái đó.”

Lâm Yểu ngạc nhiên nhìn bà ta một cái, sau đó cười đáp: “Được ạ.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️