Cô bé hít một hơi thật sâu, hỏi Hàn Hướng Quân một câu: “Chú Hàn này, chú nói cho cháu biết bố ruột và mẹ ruột của cháu là người như thế nào đi?”
Người mà yêu mình hết lòng, đối xử vô cùng tốt với mình, chắc chắn là không hề giống Lâm Kiến Minh chút nào cả?
Hai người mải nói chuyện, hoàn toàn ngó lơ Lâm Kiến Minh đang ngồi đằng sau.
Mà lúc này Lâm Kiến Minh nhìn bóng lưng của Lâm Yểu, câu nói “Người lương thiện chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp”, làm cho não ông “ong ong” chấn động... bạn đã bao giờ bị một cô bé con khiến cho nhục nhã thế này chưa?
Thế mà Hàn Hướng Quân lại đứng về phía con bé ấy!
Ông tức điên, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng lần này ông cảm thấy một loại xúc động hận không thể đem cô bé trả về thôn Châu Gia...
Hàn Hướng Quân hai tháng trước bị thương nặng, liên tục lái xe như vậy, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Lâm Yểu có thể cảm nhận được hơi thở của anh có biến hoá, trong lúc nghỉ cô bé đưa cho anh trà hoa mấy lần.
Hàn Hướng Quân lúc ban đầu không hề để ý, nhưng uống hai lần bèn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bởi vì mỗi lần uống xong đều cảm thấy cơ thể khoẻ hơn rất nhiều, thậm chí cả những vết thương vẫn nhâm nhẩm đau cũng cảm thấy đỡ hơn.
Một lần thì coi như cảm thấy có lẽ là do tác dụng an thần của trà, sau vài lần Hàn Hướng Quân bèn nói: “Bên trong này có cho thêm gì ư?”
“Hoa đào.”
Lâm Yểu nói: “Có cho thêm hoa dại trên núi, thêm mật ong, bổ khí dưỡng thần, chú yên tâm, chắc chắn là có lợi vô hại.”
Đổi thành máu của cô, thì sẽ đúng bài hơn.
Cứ nghĩ đến việc chú chịu thương và lái xe hơn mười mấy tiếng để đón cô, chỉ trong thời gian hai ngày đã tìm hiểu rõ tất cả tình huống của cô, so với Lâm Kiến Minh coi như ngồi không cũng được hưởng lợi có vẻ thật lòng hơn chút, không bắt cô phải làm này làm kia, khống chế cô...sau khi cô làm người, anh ấy coi như là người duy nhất duy được lời cô nói và con người cô, vậy nên cô đấu tranh một lúc sau đó bỏ một chút máu của bản thân vào trà...nhưng nếu cô liên tục bỏ thêm máu vào thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Hàn Hướng Quân nghe cô nói cũng không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục lái xe.
Buổi tối lúc 8 giờ cuối cùng cũng đến được đại viện của học viện Nông Lâm nghiệp.
Hàn Hướng Quân đưa bọn họ đến cổng lớn học viện, giúp Lâm Yểu đem hành lý vào phòng rồi tạm biệt bọn họ.
Lâm Kiến Minh mời anh lên uống ly trà rồi hẵng đi, anh cũng trực tiếp từ chối, nói: “Thôi không cần đâu, muộn quá rồi, tôi còn phải đi đến nhà đồng nghiệp đón Nguyên Trinh, đến lúc anh làm thủ tục chuyển học cho Yểu Yểu thì nhớ tìm tôi nhé.”
Nguyên Trinh là con trai của chiến hữu của anh, năm nay mới 5 tuổi.
Ba cậu bé trong một lần làm nghiệm vụ đã hy sinh, mẹ cậu bé đã tái giá gả cho người khác, sau khi anh chuyển công tác đã nhận nuôi cậu bé.
Lâm Kiến Minh sau khi nghe anh nói phải đi đón Nguyên Trinh thì cũng không tiếp tục ép nữa.
Đồng thời ông nghe lời anh nói cũng cảm thấy có chút không được thoải mái... ông chưa hề có ý định đồng ý cho Lâm Yểu chuyển đến gần đây, nhưng nghe ý trong lời nói của Hàn Hướng Quân như thể sự việc này đã định xong xuôi rồi vậy.
Trước khi đi Hàn Hướng Quân nhìn lại Lâm Yểu một chút, đưa cho cô bé số điện thoại, nói: “Không cần sợ, cũng đừng lo lắng gì cả, chú ở ngay gần chỗ này thôi.”
Lâm Kiến Minh dắt Lâm Yểu vào cửa, Triệu Tân Lan, Lâm Gia Hoa và mọi người đều ở nhà.
Hôm nay là thứ 2
Đáng nhẽ hôm nay Lâm Gia Hoa phải về trường rồi, nhưng vì Lâm Yểu đến, nên đã trốn học vì muốn ở lại gặp Lâm Yểu.
Ba người điều chỉnh xong tâm trạng.
Tình hình có chút phức tạp, nhưng cũng không đến nỗi loạn như cào cào.
Triệu Tân Lan về nhà mẹ sau khi được “khai sáng” thì đã cố hết sức để suy nghĩ lạc quan hơn...nếu như thật sự không có cảm tình thì bà sẽ cố hết sức để giải quyết một cách lý trí. Một cô bé nơi nôn giã không người nương tựa, sau này chuyện là tốt hay xấu thì ... Đều phải do bà giải quyết.
Triệu Tân Lan nghĩ như vậy xong, sau đó cũng giải thích lại cho con trai con gái của mình, nói: “Các con cứ coi con bé như là họ hàng thân thích, các con nhìn nhà bà Trình ở lầu dưới mà xem, nhà đó đón một người họ hàng đến ở cùng, sau đó mấy việc vặt trong nhà như giặt quần áo, nấu cơm … bà Trình cùng với dì Tiết giờ nhàn rỗi hơn nhiều rồi. Con bé chuyển đến đây, các con cũng nên khách sáo với con bé chút, thu dọn chút quần áo cũ tặng cho con bé... ba các con cũng sẽ vui mừng, chuyện trong nhà cũng bớt đi, không có gì là xấu cả.”
Chuyện lúc trước, thì bỏ qua vậy.