[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 48: Đến thành phố (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Yểu cười tỏ vẻ đáng yêu nói chuyện với bác lái xe thêm một lúc, cảm ơn người ta xong mới ngồi xuống xe Việt Dã của Hàn Hướng Quân, ngồi xuống vẫn không quên vẫy tay tạm biệt ngoan ngoãn.

Lâm Kiến Minh nhìn thấy cô bé nói chuyện với mọi người trong thôn rất vui vẻ bèn cảm thấy khó hiểu.... nghĩ lại thấy mỗi lần cô bé nói chuyện với mình đều dựng lông mao lên, anh không hỏi hoài nghi, lẽ nào là vì con bé ôm uất ức gì với anh nên mới nói chuyện với mình như vậy.

Hoặc cũng có lẽ, cô bé con được nuôi ở nông thôn nên dưỡng thành thói xấu rồi, tuy rằng lớn lên khỏe mạnh, chỉ sợ trong xương cốt đã nghiễm cái thói thô lỗ cộc cằn nơi thôn giã.

Cũng không biết phải mất bao lâu mới sửa được tật xấu này của con bé.

Hàn Hướng Quân mặc dù lái xe rất nhanh, nhưng cũng phải lái liên tục đến 8 tiếng mới đến được thành phố Nguyên Châu.

Lâm Yểu cùng lắm đi xa nhất cũng chỉ đến thị trấn, đây là lần đầu tiên con bé đi xa đến vậy, một đường đi ngắm phong cảnh chăm chú không chớp mắt, hỏi không biết bao nhiêu vấn đề, sau đó Lâm Kiến Minh chỉ cho cô bé phong cảnh, phong tục tập quán của các nơi khác nhau như thế nào, tính nết của Lâm Kiến Minh như thế nào không bàn đến, nhưng dù sao cũng học đến học vị tiến sĩ, đặc biệt là Lâm Yểu lại toàn hỏi những vấn đề liên quan đến những cái đó, vậy nên ít nhất Lâm Kiến Minh cũng có thể nói chuyện được chút ít, Hàn Hướng Quân thì ngược lại chuyên tâm lái xe, rất ít nói chuyện.

Xe dừng lại lúc buổi trưa, mấy người họ bèn xuống xe hít thở không khí.

Dưới một tán cây cách chỗ họ không xa là một đôi tình nhân hơi có hành vi thân mật hơi quá đà.

Lâm Yểu cười trộm nhìn bọn họ.

Hai người họ cũng chú ý đến bên này, nhìn thấy Lâm Yểu đang nhìn mình, cô gái bèn cảm thấy hơi ngại ngùng, Lâm Yểu lại cười càng ác hơn, cô gái kia nhìn thế thì hơi ngớ người, không hiểu sao cũng cười theo Lâm Yểu.

Lâm Kiến Minh nhìn thấy Lâm Yểu như vậy bèn chau mày nhíu mi.

Ông cảm thấy con bé hơi lỗ mãng.

Dù sao cô bé cũng mới có 16 tuổi.

Nhưng ông cũng không tiện nói những chuyện như thế này với cô bé được.

Ấy thế mà cứ như thể chỉ nhìn không thôi là chưa đủ, cô bé đột ngột đứng dậy, nói với Lâm Kiến Minh và Hàn Hướng Quân một câu rồi đi qua bên kia, cô bé nói với đôi tình nhân bên kia câu gì đó rồi hái bên đường một đóa hoa cúc dại tặng cho bọn họ rồi mới quay lại.

Đợi cô bé quay lại, Lâm Kiến Minh nhịn không được mà hỏi cô bé: "Yểu Yểu, lúc nãy cháu đã nói gì với bọn họ thế?"

Lần này trên đường bọn họ cũng trò chuyện khá nhiều, nên cô bé cũng cảm thấy thân thiết hơn một chút với Lâm Kiến Minh, thấy anh hỏi thì cũng không giấu, bèn nói: "cháu đem cúc dại tặng họ, chúc bọn họ sau này sống thật hạnh phúc mỹ mãn."

Lâm Kiến Minh: ...

Con nhóc này có bệnh hay gì?

Khi không nói một câu khiến cho mọi người đều nín thở.

Lâm Kiến Minh không nhịn được nữa, bèn nói: “Yểu Yểu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, cháu còn nhỏ, những hành động trái thuần phong mỹ tục thế này, bớt nhìn thì hơn, tốt nhất là giả vờ không nghe thấy, vạch rõ ranh giới mới là đúng.

Lâm Yểu lấy làm lạ.

Con bé rất ít cáu gắt, cũng rất ít nói những lời mang tính công kích người khác, cô bé cảm thấy phiền.

Nhưng lần này cô bé cảm thấy Lâm Kiến Minh đã xúc phạm đến sứ mệnh của cô, vì thế nên cô không thể không phản kích.

Cô bé gãi gãi môi, sau đó nói với Lâm Kiến Minh: “Mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, người có lòng nhân từ sẽ thấy những điều tốt đẹp, khi cháu nhìn hai người đó chỉ thấy đây là một đôi tình nhân đẹp, trong mắt hai người họ chỉ thấy tình yêu nồng nàn, thế giới của bác u ám đến mức nào mà nhìn một cảnh đẹp ý vui như vậy lại thành một cảnh trái thuần phong mỹ tục hả? Con người bác thế này, thật đúng là…”

Không có chút màu sắc nào cả.

Vạch rõ giới hạn… chắc giống như năm đó bác ly hôn cùng vợ sau đó vạch rõ giới hạn ư?

Chả qua cô là một tinh linh hoa đào lương thiện, sẽ không tuỳ ý nhìn người nào không có liên quan đến mình.

Cô bé thở dài, lắc lắc đầu, không thèm để ý đến Lý Kiện Minh đang tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng nữa, cô bé ngồi xuống bên cạnh Hàn Hướng Quân, đem bông cũng dại còn lại đưa cho anh, nói: “Chú Hàn, tặng cho chú nè.”

Hàn Hướng Quân hơi giật mình nhìn bông hoa cúc, sau đó giơ tay đỡ lấy, rồi nói: “Trên thế giới, có rất nhiều kiểu người khác nhau. Không cần phải chán nản.”

Lâm Yểu lộ ra nụ cười, trong mặt sáng lên như có nhiều ngôi sao.

Cô bé thấp giọng nói: “Cháu không thèm chán nản, cháu chỉ không muốn nói chuyện với bác ấy nữa…. cháu ngồi cạnh bác vì biết là bác chắc chắn sẽ không nói mấy lời dạy dỗ khiến người ta phải đau đầu nữa… cháu thật sự nghe không lọt tai...”

Nghĩ không ra tại sao mẹ cô bé lại thích nổi kiểu người như thế này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️