Lâm Yểu Yểu cười nói: “Không có việc gì, chú. Chú Hàn không phải nói trong có chỗ để sao? Ngay hôm qua con đã sớm tìm thư ký đại đội của chúng ta nói qua, làm một chiếc xe kéo phía sau chiếc xe mà chúng ta để ở trường trung học trên trấn, như thế liền tốt...Chú Hàn, có thể không?”
“Có thể.” Hàn Hướng Quân ôn hòa mà nói
Lâm Yểu Yểu đang cười tươi lập tức cười lớn hơn một chút.
Lâm Kiến Minh nhìn sắc mặt của Lâm Yểu Yểu xán lạn thế kia, còn nhìn sang Hàn Hướng Quân ánh mắt của anh cũng có chút sáng, ông cảm thấy có chút phá lệ chói mắt cùng hụt hẫng.
Chờ Khi Lâm Yểu Yểu đi nơi khác, chỉ còn lại hai người bọn họ, ông liền nhịn không được mà nói Hàn Hướng Quân: “Hướng Quân, tôi biết....Cậu nghĩ đối xử tốt với đứa nhỏ kia, nhưng hẳn cậu cũng biết, đứa nhỏ này trước kia không được dạy dỗ tử tế, trên người cũng dưỡng ra không ít thói xấu, phải cứng rắn mà uốn nắn lại mới được.”
“Cậu cảm thấy chỗ nào có vấn đề?”
Da mặt Lâm Kiến Minh căng ra.
Ông nhẫn nại nhưng không giấu được sự ảo não nói: “Cậu cũng thấy đó, nó không có thiếu tiền, nhiều năm nay đều là ở nhà cậu của nó, tôi có hỏi qua nó, chính nó cũng nói, cậu mợ nó cùng với những người ở đây cũng đối xử với nó không tệ, đã là như vậy, mà nó còn trước khi đi đem những đồ vật kia bán đi, không biết xấu hổ mà bắt chị dâu lớn viết tờ giấy nợ!”
“Còn có, nó là một đứa con gái, mở miệng ra, là nói cái gì mà bản thân lớn lên xinh đẹp, cái gì mà người khác để ý tướng mạo của nó, nói tôi có thể vì lợi ích mà đem chuyện hôn nhân của nó ra mua bán, trong đầu nó đều là cái gì đâu đâu?”
Hàn Hướng Quân nhìn về phía ông, ánh mắt cùng trở nên lạnh hơn, càng ngày càng lạnh, làm cho Lâm Kiến Minh trước đó cho rằng mình hợp tình hợp lý, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, tự nhiên cảm thấy chột dạ, lời nói còn ở phía sau cũng không thốt ra nữa.
Hàn Hướng Quân nhìn bộ dạng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh của Lâm Kiến Minh, liền “xuy” một tiếng, nói: “Cô ấy không thiếu tiền, con mắt nào của cậu nhìn thấy cô ấy không thiếu tiền, bằng việc cậu nghe thấy cô ấy nói cậu mợ cùng với những người trong thôn đối xử với cô ấy không tệ sao?”
“Vậy cậu có biết mẹ của cô ấy bị bệnh bao lâu không? Một tháng tiền thuốc men, phí sinh hoạt là bao nhiêu tiền không? Cậu có biết vì để có tiền mua thuốc men cho mẹ mình, cô ấy một đứa nhóc con phải đi lên núi hái thuốc đổi tiền không? Nhưng cô ấy dù có thiếu tiền đến mấy cũng không lần nào không đưa phí sinh hoạt hàng tháng cho Chu gia.”
“Cậu ngại chuyện cô ấy bán xe cho người trong thôn? Ngại cô ấy bắt chị dâu lớn viết tờ giấy nợ? Người trong thôn cùng chị dâu lớn của cô ấy còn chưa lên tiếng, thì cậu có ý kiến làm gì? Cuối cùng là cảm thấy cô ấy làm không đúng hay là ngại cô ấy không nể mặt mũi của cậu?”
Anh lại cười nhạo một tiếng, nói, “Cậu ở lại đây hai ngày, vậy cậu có biết chuyện con trai của trưởng ga trên trấn Lương Trạm để ý đến cô ấy, Chu gia cùng với gia đình đó cũng đã bàn tính chuyện hôn sự sắp xong rồi? A, cậu đương nhiên là không biết rồi, cậu chỉ biết chuyện cậu của cô ấy đối xử với cô ấy không tệ. Tương lai sau này, lại có người đối với chuyện hôn nhân của cô ấy sắp đặt... Cậu thật sự sẽ không nói ra, rõ ràng đối với cô ấy không tệ, vì cái gì mà cô ấy lại không chịu đồng ý?”
“Bác cả, chú Hàn, con vừa mới kiểm tra lại một lần, không có đồ vật gì bỏ lại cả.”
Lâm Kiến Minh bị Hàn Hướng Quân nói đến sắc mặt trắng bệch, đỉnh đầu như bốc ra khói, nghĩ muốn bác bỏ lại câu nói của Hàn Hướng Quân thì Lâm Yểu Yểu đi đến.
Cô cười khanh khách mà nhìn hai người bọn họ, sau đó ánh mắt dừng trên người Hàn Hướng Quân, duỗi tay về phía anh, cho hắn một bình nước, nói: “Chú Hàn đâu là chuẩn bị cho chú, chút nữa chú phải lái xe, cần phải tập trung tinh thần, đây là trà hoa do tự tay con làm.”
Hàn Hướng Quân duỗi tay ra nhận lấy, thần sắc trên mặt vẫn như thường nói: “Cảm ơn, đi thôi.”
Lâm Yểu Yểu “Ừm” một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Minh, thở dài, nói: “Bác cả, con biết có nhiều lúc bác không thích nghe lời nói thật lòng, nhưng con chỉ có thể nói với chú, con sinh ra cũng chỉ biết nói sự thật...Cho nên con chỉ có thể nói, con chỉ có thể ở ký túc xá trường học.”
Lâm Kiến Minh: “…”
Trời vừa mới hứng sáng thì ba người đã rời khỏi thôn Châu Gia.
Đầu tiên họ ngồi máy kéo đến trường trung học công, lúc đến nơi bác lái máy kéo còn giúp Lâm Yểu chuyển hành lí, Hàn Hướng Quân trực tiếp vác lấy một kiện hành lý chuyển đi.