[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 46: Lời nói thật (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Yểu Yểu uống một ngụm trà, sau đó nghiêm túc mà trả lời: “Dạ, không phải vì nghe lời của người khác nói mà sinh ra lòng bài xích....Có điều bác à, thân thích thật sự là không cần phải ở cùng một nơi mới gọi là tốt, bằng không sẽ rất dễ sinh ra ý nghĩ xằng bậy.”

Lâm Kiến Minh:...?

Ông có chút ngốc.

Cô đây là muốn nói cái quỷ gì đây?

Lâm Yểu Yểu nhìn bộ dạng chấn kinh của ông, cảm thấy người này giống như chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng giật mình thảng thốt hết.

Rõ ràng có rất nhiều chuyện ông ta có thể làm ra, nhưng lại không cho người khác nói ra miệng....

Cô cảm thấy, là do vừa mới tiếp xúc, cả hai vẫn không hiểu nhau, nên cô cần kiên nhẫn một chút.

Cô thành khẩn nói: “Bác cả, lúc chú đến đây đón cháu, bác gái có thật là từ đáy lòng chấp nhận được chuyện này sao?”

Lâm Kiến Minh sửng sốt.

Ông há miệng, muốn nói, “Đương nhiên là rất thật lòng mà đón nhận”

Nhưng trong lòng của ông cũng biết lời nói này không có sức thuyết phục như thế nào.

Ông không đủ can đảm mà nói ra.

Lâm Yểu Yểu nhìn ông với vẻ mặt “Quả nhiên là vậy”.

Cô rộng lượng nói: “Đây cũng là chuyện thường tình mà thôi, không sao cả.”

“Hơn nữa, dù cho bà ấy thật tâm, từ tận đáy lòng mà tiếp thu chuyện này đi nữa, chờ sau khi nhìn thấy con, cùng nhau sống chung nhà, sau này có khả năng sẽ sinh ra ý nghĩ xằng bậy, càng đừng nói đến chuyện là bà ấy không thật tâm tiếp thu con...Thật ra đừng nói là bác gái, chính người bác như người....Người xem, con lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu chờ đến tương lai có người để ý đến tướng mạo của con, muốn cưới con, bác cảm thấy chuyện hôn nhân cũng không tệ, liền có thể đem đến cho bác lợi ích rất lớn, có thể bác cũng sẽ nghĩ đến chuyện muốn gả con đi?”

Lâm Kiến Minh lần nữa bị Lâm Yểu Yểu làm cho chấn kinh.

Này...Đây là lời nói của một đứa nhóc mới mười mấy tuổi nói sao?

Cái gì “Để ý đến tướng mạo của cô”?

Ai lại dạy cho một đứa nhóc con nói lời không biết xấu hổ kia chứ?

Trên mặt ông lúc này đã đỏ bừng lên, rốt cuộc cũng không quan tâm đến chuyện còn có Hàn Hướng Quân đang ngồi ở đây, gần như là thẹn quá hóa giận mà quở mắng cô: “Con đây là đang nói cái gì đó? Mẹ con dạy con như thế này sao? Con mới mười mấy tuổi đầu, làm sao mà mở miệng một không phải đòi tiền, thì cũng là tướng mạo, gả chồng, hôn nhân...”

Trong đầu cô chứa đựng cái gì vậy?

Lâm Yểu Yểu thấy Lâm Kiến Minh tức giận cô đến sắp thở không thông đến nơi rồi, liền nhún vai, liếc mắt nhìn về phía Hàn Hướng Quân.

Lại không ngờ tới chỉ cái liếc mắt này làm cô ngây ngẩn cả người.

Anh đang cười.

Tuy rằng rất nông, nhưng cô không có nhìn lầm, thật sự là đang cười.

Từ khi bước vào cửa đến giờ, vẻ mặt của anh luôn rất nhạt nhẽo, cho dù khi nói chuyện với cô rất ôn hòa, nhưng vẫn rất lạnh nhạt...Lâm Yểu Yểu nhìn ra được đây là thói quen của anh.

Không nghĩ tới câu nói kia của chính mình làm cho Lâm Kiến Minh tức giận đến muốn chết, anh thế mà lại cười.

Hơn nữa cô phát hiện, anh cười lên vậy mà khá đẹp trai.

Ngũ quan của anh rất đẹp, tựa như được điêu khắc mà ra...Khó trách dễ dàng chọc phải đào hoa như vậy.

Lâm Yểu Yểu nói: “Chú Hàn, chú cảm thấy con nói rất đúng sao?”

Hàn Hướng Quân cười nói: “Ừm, nói rất đúng.”

Lâm Kiến Minh: “…”

Nói rất đúng?

Tức chết ông mà!

Có điều Hàn Hướng Quân rất nhanh đã thu lại nụ cười trên môi, nhìn Lâm Kiến Minh nói: “Trường trung học phụ thuộc Nguyên Đại đi, đó là trường học của chị Mạnh Nam, cũng là trường học cũ của cậu cùng anh Kiến Nghiệp, trường học này chắc chắn sẽ nhận cô ấy.”

Trường trung học phụ thuộc Nguyên Đại nằm gần chỗ trường Nguyên đại.

Năm đó mẹ của Lâm Yểu Yểu là Mạnh Nam là sau khi tốt nghiệp Nguyên đại liền ở trường trung học phụ thuộc mà đảm nhận chức giáo viên.

Mà Hàn Hướng Quân hiện tại cũng ở gần chỗ Nguyên Đại.

Mẹ của Hàn Hướng Quân là Thư Bội Hoa ban đầu là giảng viên ở Nguyên Đại.

Liền ở gần đó có một chung cư, Hàn Hướng Quân khi còn nhỏ liền cùng mẹ ở nơi đó.

Mối quan hệ của anh trong nhà rất lạnh nhạt, lần này bị thương trở về, không muốn ở trong nhà, liền đi đến đó ở.

Lúc này Lâm Kiến Minh hé miệng nhưng không phát ra tiếng.

*****

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Lâm Kiến Minh đã cùng Hàn Hướng Quân mang theo cả Lâm Yểu Yểu rời khỏi thôn Chu gia.

Lâm Yểu Yểu mang theo rất nhiều đồ.

Chủ yếu là quần áo của cô, sách, cùng với những lễ vật mà của mọi người trong thôn tặng cho cô...

Những thịt khô, măng gì đó, nấm gì đó, cái nào mang đi được cô đều mang đi.

Lâm Kiến Minh nhíu nhíu mày, nói: “Yểu Yểu, nhiều đồ như vậy, chúng ta sao có thể mang đi hết chứ? Con sắp xếp lại một chút đi, mang theo quần áo của mình là được rồi. Đồ ăn, cùng với những thứ khác đều không cần mang đi, sau khi đến nơi sẽ mua cho con....

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️