[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 44: Lời nói thật (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Con dâu nhỏ của Ngô Đông Mai cũng để ý đến chiếc máy may của Chu Xảo Nương.

Sau khi cô ta nghe Lâm Yểu Yêu bán cho chị dâu chiếc máy may 100 tệ, liền bĩu môi, ở trong lòng “xùy” một tiếng.

Thím Hồ đứng bên cạnh nghe mọi người nói chuyện, thở dài một tiếng, sau đó đem xấp tiền sớm đã chuẩn bị tốt nhét vào tay của Lâm Yểu Yểu, từ ái nói: “Đứa trẻ ngoan, sau này nhất định phải sống thật tốt, có rảnh thì trở về thôn thăm chúng ta.”

“Nhất định sẽ về, cảm ơn thím.”

Lâm Yểu Yểu ngọt ngào mà cười đáp lại thím Hồ.

Thím Hồ cùng con gái là Chu Tịch Mai đem chiếc xe đẩy ra cổng đi khỏi Chu gia, vừa mới đi đến trước cửa nhà.

Liền nhìn thấy có vài người đứng ở bên ngoài, đó là Chu Kiến Minh, Lâm Đại Hòe, còn có một người con trai trẻ tuổi, rất cao lớn.

Lâm Kiến Minh ăn mặc ngăn nắp, trau chuốt, ở một thôn trang hẻo lánh thật sự rất bắt mắt.

Nhưng mặc kệ là thím Hồ hay Chu Tịch Mai đi nữa, ánh mắt của hai người bọn họ cũng chỉ lướt qua ông ta mà chăm chú nhìn người con trai phía sau lưng ông.

Người nọ mặc trên người bộ quân phục màu xanh, thần sắc đạm mạc, hơi cúi đầu, có chút tùy ý mà đứng nơi đó, bộ dạng rất tùy ý nhưng vô hình lại làm cho người khác cảm thấy vô cùng áp bách, làm cho người ta có chút sợ hãi.

Thím Hồ cùng Chu Tịch Mai chưa từng gặp qua loại người như vậy...

Những người đi lính, bọn họ đã từng gặp qua, nhưng không có ai cho hai người bọn họ cảm giác giống như bây giờ. Rõ ràng là tóc ngắn giống nhau, màu đen giống nhau, quần áo trên người cũng không khác biệt nhưng người đang đứng ở kia...

Chính là bất đồng, làm người ta muốn xem nhẹ sự tồn tại của anh cũng không được.

Mặt Chu Tịch Mai đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp so với bình thường, cô ấy đẩy chiếc xe đạp, nhưng tay chân lại không biết nên đặt lên đâu cho phải.

Thím Hồ nhanh chóng phản ứng lại.

Bà ấy liếc nhìn Hàn Hướng Quân thêm vài cái, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người của Lâm Kiến Minh, ho nhẹ một tiếng, bạo gan mà nói: “Thầy giáo Lâm, Yểu Yểu là một đứa trẻ ngoan, khi tới thành phố rồi, ông cũng đừng để mẹ kế ức hiếp con bé, bằng không mẹ của con bé có chết cũng không nhắm mắt được.”

Lâm Yểu Yểu cũng theo hai người bọn họ đi ra cổng.

Thật ra giác quan của cô rất nhạy bén, sớm đã nhận ra bên ngoài có mấy người đứng....

Chỉ là không biết là có ai đứng bên ngoài kia.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy một người con trai xa lạ, trên người toát ra hơi thở thành thục, chín chắn, cô hơi sửng sốt một chút liền nhìn về phía anh mà cười một cái, sau đó nghe thấy giọng nói của thím Hồ, liền đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Lâm Kiến Minh.

Sau đó cô liền nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Kiến Minh hơi đỏ đỏ lên, bộ dạng thập phần là xấu hổ.

Cô nghĩ đến vị ngày hôm qua còn làm như thật mà nói với cô câu “Cậu cùng mợ của con hoan nghênh con trở về nhà”, nhịn không được mà bật cười.

Cô cười cười nói: “Thím Hồ, thím yên tâm đi, con làm gì có mẹ kế nào chứ, chỉ là cậu mợ thôi ạ, con cũng không phải là bé con, nếu ở cùng bọn họ không tốt liền không ở cùng nhau nữa, con có thể ở lại trong trường học, cậu mợ có muốn cũng không thể nào đến trường học được? Thím cùng chị Tịch Mai trở về đi, sau này con sẽ trở lại thăm hai người.”

Thím Hồ “Aiz” một tiếng, sau đó cùng Chu Tịch Mai rời đi.

Chu Tịch Mai đã đi ra khỏi cổng nhà Chu gia nhưng vẫn ngoái đầu lại liếc nhìn, bộ dạng đó của cô ấy, làm cho Lâm Yểu Yểu không kiềm chế được mà “Phụt” cười thành tiếng.

Đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài của cô cho rằng cô tuổi còn nhỏ, trước kia khi cô còn là một cây đào tinh, có rất nhiều người đứng dưới gốc cây của cô mà cầu nhân duyên, cành cây cũng treo không ít dây tơ hồng.

Những bộ dạng ngượng ngượng ngùng ngùng cô nhìn đến mòn cả mắt luôn rồi.

Lâm Kiến Minh cũng không biết Lâm Yểu Yểu đang cười cái gì.

Ông chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Lại cảm thấy Lâm Yểu Yểu được nuôi dạy không được tốt lắm.

Chỉ vì mấy đồng bạc lẻ, mà bán xe đạp cho người khác, bán máy may cho chị dâu lớn của cô, thẩm chí còn bắt chị dâu lớn của cô viết giấy nợ.

Lại còn có thể nói ra câu “Sau này muốn ăn cơm, muốn học tập, dĩ nhiên cần đến tiền”, “Con làm gì có mẹ kế....Cậu mợ có thể đi đến trường học đánh con sao”, những câu nói này…Thật giống như là ông đã bạc đãi cô vậy, ông khi nào bạc đãi cô chứ? Lúc cô còn ở trong thôn, mỗi tháng ông đều đặn mà gửi tiền cho cô, có tháng nào không gửi cho cô sao?

Còn là trước mặt Hàn Hướng Quân mà nói những lời này.

Ông sao mà không cảm thấy buồn bực cùng xấu hổ chứ?

Nhưng bây giờ không phải lúc dạy dỗ lại cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 26%👉

Thành viên bố cáo️🏆️