Nhưng dù cho bọn họ nói bóng nói gió cỡ nào, Lâm Yểu Yểu lại thẳng thắn nói: “Mấy năm nay, mọi người trong thôn đều chiếu cố mẹ con, hai người bọn con rất tốt, nhà mình cũng không mất mát cái gì đâu, đồ đổi lại chỉ là đồ của riêng con...Con nếu không đáp lễ lại, mới là người không có lương tâm, dù sau đồ vật này cũng không thể để lâu được, quần áo đồ đạc gì đó con cũng không cần, cũng không thể nào mang chúng đi, đem đưa cho bọn họ con cũng có thể an tâm một chút.”
Được lắm, các cô cũng không thể nào ngăn cản làm cô trở thành người vô lương tâm được.
Chính là chờ đến khi thím Hồ cùng con gái là Chu Tịch Mai đi đến đây, đem chiếc xe đạp của Lâm Yểu Yểu đi ra bên ngoài, sắc mặt Ngô Đông Mai và chị họ của Lâm Yểu Yểu là Chu Bạc Hương hết sức ai oán.
Chu Bạc Hương mở miệng định lên tiếng, Ngô Đông Mai đã nắm chặt lấy tay cô ta, sau đó bà ấy mở miệng nói: “Yểu Yểu, con đẩy chiếc xe đạp ra đây làm gì? Thứ này con không phải cũng nghĩ muốn đưa cho người ta đi...”
Lúc này Chu Tịch Mai đã nhận lấy chiếc xe đạp từ tay của Lâm Yểu Yểu, sờ sờ, trên mặt hiện lên vẻ cao hứng vô cùng, nghe thấy lời nói đó của Ngô Đông Mai liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngô Đông Mai, sau đó quay sang nhìn Lâm Yểu Yểu, vẻ mặt không biết làm sao cho phải.
Cô cười cười nói: “Như thế nào sẽ? Cái này không phải là đưa, là do con muốn đi đến Nguyên Châu thành, nhưng trên người không có tiền, cho nên liền đem chiếc xe đạp này bán lại cho chị Tịch Mai.”
Vẻ mặt của Chu Bạch Hương lúc này lúc xanh lúc đỏ.
Cô ta sớm đã để mắt tới chiếc xe đạp này rồi, vốn dĩ nghĩ là sau khi Lâm Yểu Yểu đi thì nó chính là....
Kết quả là Lâm Yểu Yểu đã bỏ qua cô ta mà bán cho người khác.
Cô ta tức giận đến đỏ mặt nói: “Em bán bao nhiêu tiền?”
“Một trăm.”
Lâm Yểu Yểu nói: “Bán có chút mắc, là thím Hồ thấy em phải đi, nên phải đi vay rất nhiều nơi mới có thể mua được nó.”
Vẻ mặt của Chu Bạc Hương đỏ bừng lên...Vốn dĩ cô nghĩ chiếc xe đạp này mua bên ngoài cũng đã là một trăm bảy, nhưng nó đã được dùng nhiều năm rồi, dù có sửa chữa, rồi bán đi, thì cũng chỉ có thể đến 50 tệ, hiện giờ cô ta làm giáo viên trên trấn, cắn chặt răng cũng có thể mua được nó.
Nhưng một trăm tệ, cô liền không tình nguyện bỏ ra mua nó.
Thứ nhất là cô ta không có số tiền nhiều như vậy, thứ hai là cô ta không muốn.
Sắc mặt của Ngô Đông Mai lúc này cũng trở nên khó coi.
Bà ta lẩm bẩm nói: “Con đứa nhỏ này, ngày mai liền phải cùng ba con trở về thành phố, con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Thật uổng phí cả nhà bọn họ mấy năm nay moi tim moi phổi ra chiếu cố chăm sóc hai mẹ con các cô.
Đứa nhỏ này…thật sự quá bạc tình, không nghĩ đến chút tình thân gì.
Lâm Yểu Yểu ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn về phía Ngô Đông Mai, im lặng trong chốc lát, cô như đang tìm ngôn từ thích hợp nói: “Mợ, thầy giáo Lâm là bác của con. Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng, giống như mấy năm nay mẹ con sống chung với cậu vậy, phòng ở cũng phải trả tiền, mỗi tháng đều phải đưa ra 10 tệ phí sinh hoạt cho cậu cùng mợ.”
Trên mặt của Ngô Đông Mai lúc này đỏ bừng lên, vừa tức vừa bực.
Tức vì đứa nhỏ này không biết lựa lời mà nói, bực vì đứa nhỏ này không có lương tâm, một nhà bọn họ vì mẹ con bọn họ trả giá những thứ gì cô đều đã quên, chỉ nhớ rõ đã đưa cho bọn họ bao nhiêu tiền mà thôi.
Lâm Yểu Yểu nhìn biểu cảm của bà liền biết bà đã hiểu lầm, lắc lắc đầu nói, “Mợ không cần sốt ruột, vốn dĩ theo lẽ thường phải là như vậy. Nhưng đạo lý đều giống nhau, về sau con có đến thành phố, cũng không nhất định là được ăn không uống không ở nhà bác con...nhưng sau này con muốn có cơm ăn, muốn học tập, đương nhiên phải dùng tiền mới có.”
Ngô Đông Mai: “...”
Lúc này, Lâm Yểu Yểu hơi nhìn thoáng qua chị dâu lớn Vương Nguyệt Nga nói: “Con không chỉ bán mỗi chiếc xe đạp, con còn đem bán chiếc máy may của mẹ con cho chị dâu lớn....Cũng với giá là một trăm tệ, chị dâu lớn không có nhiều tiền mặt như vậy, liền đưa cho con trước 50 tệ tiền mặt, 50 tệ là viết giấy nợ.”
Cái này là cô nói sự thật.
Tối hôm qua khi cô cùng chị dâu lớn nói chuyện, đã thống nhất với nhau rằng, 50 tệ là chị dâu cho cô. 50 tệ còn lại cùng 50 tệ ghi giấy nợ là chị dâu lớn dùng để mua lại máy may của cô.
Ngô Đông Mai lúc đầu nghe thấy con dâu lớn của mình cầm một trăm tệ mua chiếc máy may từ tay Lâm Yểu Yểu, bà thiếu chút nữa đã la lên, nhưng sau khi nghe cô nói chỉ có 50 tệ tiền mặt, còn lại là viết giấy nợ lửa giận trong lòng liền dập xuống ngay...Chỉ là việc này càng chứng minh cho việc Lâm Yểu Yểu làm bạch nhãn lang, không tim không phổi.