Nếu Lâm Kiến Minh thật sự có lương tâm, những năm gần đây cũng không đối xử với dì cùng Lâm Yểu Yểu như vậy, bảy tám năm qua, ngoại trừ việc mỗi tháng gửi tiền đến đây, thì chẳng có chút quan tâm, từ trước tới nay đều không thèm ngó ngàng tới, cũng không gửi bất kỳ đồ vật gì đến.
Vương Nguyệt Nga được gả đến nhà này rất sớm, lúc Lâm Yểu Yểu chín tuổi cô ấy đã được gả đến đây, cũng có thể nói cô ấy là nhìn cô lớn lên.
Cô ấy không có con gái, chỉ có hai đứa con trai.
Chồng cô ấy tham gia quân ngũ cũng là được Lâm Kiến Minh giúp đỡ, mấy năm nay hai đứa nhỏ cũng nhận được không ít thứ tốt từ Chu Xảo Nương cùng Lâm Yểu Yểu.
Hai đứa nhỏ từ trước đến nay, quần áo trên người hơn phân nửa là do Lâm Yểu Yểu cùng Chu Xảo Nương may cho, Chu Xảo Nương mua cái gì cho Lâm Yểu Yểu, thì cũng không lần nào thiếu phần hai đứa con của cô ấy, Chu Xảo Nương cùng Lâm Yểu Yểu đối với hai đứa nhỏ rất tốt, cô ấy cũng vẫn luôn rất thương yêu Lâm Yểu Yểu.
Cô ấy nắm lấy tay Lâm Yểu Yểu nói: “Yểu Yểu, em cầm một ít tiền để trong người, bảo cha em....Bác em đưa em vào ở ký túc xá trường học, cố gắng mà học tập, chờ sau khi đậu đại học rồi sẽ không còn sợ, về sau muốn làm cái gì cũng cẩn thận mà suy nghĩ, đừng để người khác sắp đặt chuyện hôn nhân đại sự của em.”
Lâm Yểu Yểu biết Vương Nguyệt nga là thật lòng thật dạ.
Cô nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhận lấy, sau đó đem cất nó thật kỹ, vốn dĩ cô dự định đem vài thứ cho Vương Nguyệt Nga, có sách giáo khoa từ nhỏ tới lớn của cô, có bức tranh mà chính mẹ cô vẽ ra, món đồ chơi, còn có một ít đồ ăn, một ít quần áo cũ, còn có cả một số tấm vải dệt lụn vụn.
Sau đó nắm tay cô ấy đi đến trước máy may, rồi buông tay ra nói: “Chị dâu, vốn dĩ máy may này là cho chị sử dụng....Thật ra là em không mang đi được, bán cũng không xong, cảm ơn chị dâu.”
Vương Nguyệt Nga đôi mắt lúc này đã đỏ hồng, sau khi nghe cô nói như vậy không nhịn được mà bật cười, cô ấy cũng không có từ chối, chỉ duỗi tay ra sờ sờ đầu Lâm Yểu Yểu, nói: “Nhìn thấy em như vậy, chị cũng yên tâm hơn rất nhiều.”
Nói xong lại lắc lắc đầu, tiếp tục: “Chị cho em tiền là ý muốn của chị, em cũng đã đưa lại cho chị vải, đồ dùng, tổng lại cũng không ít tiền, nếu em muốn bán cái máy may này, chị cũng không thể chiếm tiện nghi của em, chị mua lại của em 50 tệ đi.”
Đó là số tiền mà cô ấy vét hết sạch tiền còn lại của mình.
Lâm Yểu Yểu cười nói: “Không cần, chị dâu, nếu chị thật sự muốn làm như vậy, vậy viết cho em một tờ giấy nợ đi, sau này đi thành phố tìm em, liền tới lượt em làm như vậy.”
Vành mắt của Vương Nguyệt Nga lại đỏ lên, cái mũi cũng lên men, có chút nức nở mà nói: “Được.”
Nói xong liền duỗi tay ra ôm lấy cô.
*****
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong Lâm Kiến Minh liền đi lên trấn có việc, Lâm Yểu Yểu trên tay cầm bánh chưng sau đó đi đến những nơi mà cô hơi thân hoặc có mối quan hệ tốt để chào tạm biệt bọn họ.
Chu Xảo Nương tâm tính thiện lương, lại còn là giáo viên tốt, đối với bọn nhỏ trong thôn bà ấy cũng chăm sóc tận tình, ngày thường Lâm Yểu Yểu cũng luôn cười tủm tỉm, miệng ngọt sớt tình tình cũng tốt, do đó ở trong thôn này luôn được mọi người yêu thích.
Một chuyến ra ngoài rồi trở về, trên tay cô bánh chưng đã không còn, nhưng lại xách những món đồ khác trở về, đây đều là đồ vật do mọi người đưa cho cô, có trứng gà, có nấm, rau khô, có cả thịt khô, những món này còn chưa tính là gì, đến buổi chiều lại có rất nhiều người trong thôn đi tới Chu gia, mỗi người trên tay cũng cầm đến không ít đồ vật lỉnh kỉnh.
Đây đều làm tâm ý của mọi người, ngoại trừ trứng gà cô bảo mang đi không tiện, bảo mọi người nên cầm trở về, những thứ khác cô đều không từ chối, rất vui vẻ mà nhận lấy hết.
Có điều cô cũng sẽ không nhận không đồ của mọi người trong thôn, rốt cuộc thì mọi người trong núi mỗi ngày trải qua cũng không phải tốt lắm, cho nên cô đem những món đó đổi với những đồ đạc cô đã chọn sẵn ra, đưa cho mọi người đến chào tạm biệt cô.
Lúc cô đem những món đó hào phóng mà tặng đi, Ngô Đông Mai cùng chị dâu nhỏ Lưu Kim Hoa đứng bên cạnh nhìn mà đau cả ruột gan.
Có đều những người trong thôn cứ tới tới đi đi, Ngô Đông Mai cùng Lưu Kim Hoa dù có ý kiến cũng không thể trực tiếp mở miệng nói ra, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nói bóng nói gió vài câu mà thôi.