Lâm Yểu chỉ là nhất thời đã quên đi chuyện này mà thôi, nghe Hứa Mẫn Nghi nhắc nhở như vậy, cô rất biết nghe lời mà ngoan ngoãn sửa lại lời nói của mình cho đúng: “Vâng, chị dâu, tại sao đột nhiên đang yên đang lành mà bác Hàn lại muốn cùng chị đi đến Nam Châu này vậy? Anh Hướng Quân có biết việc này không?”
Lâm Yểu miệng sửa mà không có một chút gánh nặng tâm lý nào cả, nhưng Hứa Mẫn Nghi nghe đến mà da đầu tê dại rần rần.
Rõ ràng bà ấy mới là người bảo cô chú ý sửa cách xưng hô, thế mà vẫn... Bà ấy nghĩ thầm, khó trách ban đầu lão già họ Hàn kia chết sống không chịu đồng ý chuyện này.
Chính bản thân bà ấy khi nghe cô xưng hô như vậy cũng đã cảm thấy rất là không ổn rồi, có chút gì đó khó có thể tiếp thu trong một đoạn thời gian ngắn được.
Không biết nếu như lão già kia đến nơi rồi mà bỗng nhiên lại nghe thấy Lâm Yểu gọi lên một cái ngọt sớt như vậy thì sắc mặt của lão già đó sẽ trông buồn cười đến mức như thế nào nhỉ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây