Quách Văn Đệ nghe cô ấy nói như vậy, thần sắc trên mặt của thay đổi, anh ta đột nhiên nói: “Như vậy, cô mang theo Hồng Lượng cùng Hồng Bảo đi qua đó đi, quỳ xuống mà xin lỗi mẹ cô, nói những ngày cô sống ở đây thật sự không chịu nổi nữa, người Mã gia cả ngày tới cửa đòi tiền, năng suất cùng lợi nhuận ở nhà máy thì càng ngày càng ít, mẹ tôi thì suốt ngày kiếm chuyện với cô, thảm thế nào đều kể ra hết, bà ấy sẽ không bỏ mặc cô đâu.”
Nói xong trên mặt anh ta còn lộ vẻ hung ác, nói: “Bà ấy nếu thật sự mặc kệ cô, cô liền mang mấy đứa nhỏ quỳ gối trước cửa nhà, hàng xóm có hỏi, cô cũng đừng nói là do bà ấy sai, cứ nói là do cô không tốt, gả cho một người đàn ông nghèo, hiện giờ chỉ cần mẹ cô chịu tha thứ cho cô, cô liền không cùng người đàn ông kia qua lại nữa, về sau cứ ở bên cạnh bà ấy mà hậu hạ hiếu thuận bà ấy, Hồng Lượng cùng Hồng Bảo cũng nên sửa lại họ Từ.”
Từ Trân khi nghe thấy lời nói này của Quách Văn Đệ, trong lòng cô ấy liền giật mình, không biết lời của anh ta là có ý gì.
Tuy rằng cô ấy không thích Quách gia, năm đó khó gả cho anh ta cũng là do mơ màng hồ đồ bất đắc dĩ mà buộc lựa chọn, nhưng hai người bọn họ cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy, con cũng đã lớn hết rồi, cô cũng không nghĩ quá nhiều về cuộc sống này.
Quách Văn Đệ nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy liền, khắc chế lại sự tàn nhẫn trên khuôn mặt anh ta, cợt nhã nói: “Có điều chính là vì muốn mẹ cô nhận lại cô, chờ khi bà ấy đã nhận lại cô, ngày sau của chúng ta không phải là muốn như thế nào liền thế đó sao.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây