Chị hai nhà họ Mã cũng nói: “Em sáu à, cũng đừng khổ sở nữa, biết em là một người trọng tình cảm, nhưng người không tha cầm đao kề cổ muốn đoạn tuyệt quan hệ cũng không phải là em. Bà ấy cũng đã làm đến mức này, em còn thương nhớ bà ấy làm gì? Còn không phải chỉ là một người mẹ nuôi thôi hay sao? Không có thì không có, em yên tâm, sau này chúng ta đều là người một nhà, không giống như bà già kia biết cuộc sống của em khó khăn, nhưng còn công phu sư tử ngoạm muốn hút máu của em đâu? Nhà chúng ta chỗ tốt khác không có, nhưng mà người nhiều, sau này có chuyện gì, chỉ cần nói một tiếng, chị em đều có thể ở phía sau chống lưng cho em.”
Lúc trước chỉ gọi cô là “A Trân”, hiện tại đã đổi thành “Em sáu” rồi.
Lại cùng cô ta nói chuyện làm ăn, nói: “Em sáu à, hiện tại bên chỗ quê quán của chúng ta có làm ăn, tuy rằng cuộc sống kém hơn trong thành, nhưng vẫn tốt hơn không ít người, mỗi ngày buổi sáng làm trên xóm dưới ở trấn nhỏ đều họp chợ, người thật sự rất đông, cửa hàng nhỏ trên trấn, em đừng nhìn thấy nó nhỏ, nhưng lại bán cũng được rất khá. Nhưng trấn trên đồ vật mới mẻ lại khá ít, kiểu dáng quần áo này, tới lui cũng chỉ có vài món đó, không giống trong thành, chị thấy người đi trên đường mang vừa sáng mắt lại vừa đẹp, nhưng trong thành phố thì chị cũng không có cách nào cả, trở về sẽ cộng lại nghĩ thử xem, xem làm sao để hợp tác công việc kinh doanh này.”
Từ Trân vốn dĩ còn đang thất hồn lạc phách, tâm hoảng ý loạn, nghe nhiều như vậy lại có cảm giác đau lòng.
Nhưng mà nghe được chị hai nhà họ Mã nói chuyện buôn bán làm ăn này đó làm dời đi lực chú ý qua một chút... Đem đồ vật trong thành phố đưa tới nông thôn đi đầu tư kiếm lời, thật sự là rất có thể kiếm tiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây