Thím Từ cười nói: “Con có tâm, nhưng mà không cần chờ mẹ già đâu. Hơn nữa lại nói tiếp, mẹ đã không làm việc trong trường học bảy tám năm rồi, mà bảy tám năm qua mẹ vẫn luôn làm bảo mẫu cho người ta, có lúc có có lúc không, nhưng năm nay mẹ cũng đã 55 tuổi rồi, đã qua thời gian nghỉ hưu của lao động nữ từ lâu rồi, từ năm trước sức khỏe của mẹ bắt đầu cảm giác không còn tốt nữa, luôn là nơi này đau nơi đó bệnh, sợ là về sau sẽ không làm được nữa...”
Từ Trân vừa nghe âm điệu này của mẹ cô ta có chút không đúng, nghĩ đến chỉ trước kia bà ấy đã nói với cô ta, nếu như là không đi theo nhà họ Hàn đến Nguyên Châu, liền phải tự mình mỗi tháng chi ra hai mươi đồng tiền dưỡng bà ấy... Cô ta lập tức nóng nảy, vội cắt ngang lời thím Từ nói, nói: “Mẹ, nếu mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thật là, con đã nói là để con giúp mẹ chăm sóc Nguyên Trinh... Thôi, mẹ, hôm nay nhiều người ngoài ở đây như vậy, mẹ nói chuyện này để làm gì? Những chuyện trong nhà đó của mình để hôm nào rồi nói, nhưng mà, mẹ, tại sao mẹ lại mời nhiều người đến nhà mình như vậy?”
Thím Từ thả khóe miệng xuống một chút, nói: “Hôm nay chính là muốn nói chuyện dưỡng lão của mẹ, mẹ sợ mẹ chỉ âm thầm nói với một mình con thì sẽ giống như lần trước, làm loạn đến không thể chịu nổi. Cho nên lúc này, mẹ cố ý mời cha mẹ ruột của con bên kia, người giới thiệu mẹ nhận nuôi con năm đó, còn có hai đồng chí công an, một chút giúp mẹ chứng kiến, được rồi, thương lượng cụ thể một chút, quyết định ra một cái kế hoạch, dưỡng lão như thế nào, sau này chúng ta cứ theo như thế mà làm.”
Mặt mũi Từ Trân trắng bệch.
Sắc mặt Quách Văn Vệ cũng đen như đáy nồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây