"Nhà họ Quách nghèo như vậy, lão thái bà lại độc ác, cả nhà cũng đều không phải là người tốt, con gả vào đó sống như thế nào? Ngay từ đầu phòng cưới đã không có, cả nhà chen chúc một chỗ, những ngày tháng đó trôi sẽ là gì? Nhưng rõ ràng mẹ đi giúp việc nhà người ta mà lại không cho cho con đến ở nhà của mẹ. Sau khi sinh con còn bị nhà chồng đày đọa, vất vả sinh ra được đứa bé, nhưng mẹ đang làm gì vậy? Mẹ đang bận ở nhà những giá sư, một bước lên trời, bận chăm sóc những thiếu gia tiểu thư đó, dù chỉ bị đụng một chút cũng lo lắng đến nỗi muốn đưa đi bệnh viện, nhưng mẹ lại không chịu tới chăm sóc cho con, người vừa mới sinh ra... "
Từ Trân nhớ lại những điều đó, cô ta cũng rất ủy khuất và phẫn nộ, nước mắt rơi xuống, khóc thành tiếng.
Cô ta vừa khóc vừa nói: "Con tính toán? Con không tính toán được sao? Nếu không tính toán, một đám người như lang như hổ kia, không cướp thì con của con không có đến bữa thịt để ăn, không có quần áo lành để mặc. Con muốn sống ở đây thì sao? Dù sao nhà họ Hàn cũng giàu có, nhà lớn như vậy có thêm vài người thì sao? Chỉ cần mẹ mở lời, đội trưởng Hàn nhất định là không để ý đến chuyện này, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà Hán, nhưng đối với chúng con mà nói, lại như trên trời dưới đất. "
"Bây giờ tiểu Lượng, tiểu Bảo đã đến tuổi đi học, nhưng trong nhà ngay cả cái bút cũng không có, mỗi ngày để ăn một miếng thịt cũng phải trang giành với những người anh em họ đó, giống như đánh nhau vậy... Còn Nguyên Trinh mỗi ngày ăn gì, sống như thế nào? Mỗi ngày là gà, vịt, cá, thịt không giống nhau. Nhưng cậu ta có quan hệ gì với nhà họ Hàn? Chẳng phải là lúc đó Hàn Hướng Quân cũng nhặt về sao? Anh ta có thể đối xử Nguyên Trinh như vậy, tại sao lại không thể để cho chúng con đến ở? "
"Mẹ, mẹ là mẹ của con, là bà ngoại của tiểu Lượng tiểu Bảo, tại sao mẹ không thể nghĩ cho con và hai cháu trai của mẹ? Chẳng lẽ thể diện của mẹ còn quan trọng hơn của chúng con?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây