Cô ta vốn định nói tháng này mẹ còn chưa cho con tiền đâu, nhưng lúc này thấy sắc mặt của mẹ mình không được tốt liền không dám nói ra. Tuy nhiên trong lòng của cô ta thực sự không cực kỳ không vui, cảm thấy mẹ không chịu vì mình mà suy xét đến mọi chuyện một chút. Hơn nữa, cô ta còn thấy một tháng mẹ cho mình có hai mươi đồng tiền, như vậy cũng thật là quá keo kiệt rồi, mẹ ăn uống đều ở nhà họ lại không cần tiêu tiền, đáng lẽ mấy năm nay phải tích cóp được không ít tiền chứ. Kết quả mở miệng liền bảo cô ta đòi nhiều tiền như vậy làm cái gì... Một tháng tiền lương ở nhà xưởng của cô ta được có sáu mươi đồng tiền, đã vậy lại còn phải nuôi dưỡng 2 đứa trẻ con đang trong tuổi ăn tuổi lớn nữa chứ. Từ Trân cảm thấy mẹ không biết thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại của chính mình. Bây giờ đôi khi cô ta còn thấy mẹ đối xử với Lâm Yểu còn tốt hơn gấp vạn lần khi đối xử với cô ta ấy chứ, đối với Nguyên Trinh cũng tốt hơn hai đứa cháu ruột.
Chỉ vì cái người tên Mã Ngọc Liên kia, mà mẹ lại bỗng nhiên phát giận với mình?
Suy cho cùng thì mọi chuyện đó cùng với cô ta cũng đâu có quan hệ gì đâu?
Ngày thường thấy cô lớn, em chồng, chị em dâu gây khó dễ, bạc đãi mình với hai đứa cháu cũng không thấy mẹ có bao nhiêu tức giận.
Từ Trân càng nghĩ càng không thoải mái, cũng không nói lời gì liền rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây