Đính hôn đến cuối cùng thì cũng chỉ là một hình thức dùng để thông báo với thế giới bên ngoài về mối quan hệ của hai người nào đó. Mà hiện tại, với cái loại tình huống như thế này, thì anh căn bản là cũng đã thông báo hết tất cả mọi chuyện cho những người ở xung quanh biết hết rồi, cho nên chỉ là một cái nghi thức cỏn con như vậy, anh đã sớm cảm thấy nó không còn quá quan trọng nữa rồi.
Anh lại tiếp tục hờ hững mà nói: “Vậy thì bây giờ con xin phép ba con đi đến đường Nam Viên ở bên kia.”
Hàn Hoài Sơn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh, chờ cho đến khi ở bên ngoài hành lang ngoài cửa đã không còn có âm thanh nào nữa, thì ông ấy mới xoay người và lôi ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số rồi gọi đi, đầu dây bên kia vang lên một tiếng “A lô”, ông ấy mới bắt đầu mở miệng: “Thế nào rồi? Con nha đầu kia trả lời như thế nào?”
“Aizzz, lão tướng quân à, thật đáng tiếc quá bởi vì nha đầu kia không chịu tới.” Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia tràn ngập sự bất lực, nói: “Tôi nghe nhóm người của giáo sư Lê bọn họ ai cũng nói rằng nha đầu kia thật sự là một hạt giống vô cùng tốt. Và vốn dĩ giáo sư Lê cũng đã có dự định là thu nhận cô gái đó vào lớp học của mình rồi, hơn nữa dường như trước kia cô gái đó cũng đã từng nói qua với giáo sư Lê về chuyện mà mình muốn được vào học tại lớp học của người giáo sư ấy, nhưng ai biết được đâu ván đã đóng thuyền rồi (có nghĩa là một việc gì đó đã được quyết định xong xuôi và chắc chắn), vậy mà lại đột nhiên bị thay đổi nhanh như chong chóng như vậy chứ. Hơn nữa, hình như cô gái ấy còn nói cái gì mà bản thân cô ấy còn có một vị hôn phu đang làm ở quân khu Nam Châu nữa cơ. Haizzz, mà bây giờ nói đến việc này thì một lão tướng quân như ông chắc hẳn là phải hiểu rõ mọi chuyện hơn so với những người như chúng tôi chứ nhỉ...”
“Cậu mới nói cái gì cơ? Nha đầu kia nói rằng vị hôn phu của cô ấy hiện tại đang ở quân khu Nam Châu sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây