"Tất cả những người có liên quan đến bản khai cung này đều phải ký tên ấn dấu vân tay, Tiết Mộng Lan đã ký, mấy người lần lượt ký đi."
Lâm Yểu còn chưa nói hết lời, tất cả mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
"Ký đi."
Lâm Yểu nhờ mẹ Trương và Nguyên Trinh hỗ trợ, để bọn họ lần lượt ký tên ấn dấu vân tay... cô là người cổ hủ, cảm thấy ký tên còn chưa đủ, phải có thêm dấu vân tay bảo hiểm nữa mới được.
Tất nhiên, không ai muốn ký tên ấn dấu vân tay cả, Lâm Yểu nhún nhún vai nói: “Cháu cũng không ép mọi người, cháu chỉ muốn chấm dứt chuyện này cho xong thôi, làm việc gọn gàng sạch sẽ, chứ cháu không thích những người nói lời sám hối nào ra cũng được, nhưng cả người bốc đầy oán khí... cháu chỉ muốn lấy tờ giấy này thôi, sau này mọi người cách xa cháu ra bao nhiêu thì cách xa. Còn mọi người không ký cũng được, không ký thì bây giờ đi thẳng lên công an luôn, chứ cháu cũng lười dây dưa với mọi người… Dù sao đến cục công an, mọi người cũng phải khai cung, như vậy cháu cũng nhận được bản án của mọi người. À, nhưng lúc đó không chỉ có tờ giấy này của cháu thôi đâu, có lẽ tất cả mọi người trên đời này đều muốn tìm hiểu đều muốn biết mọi người phạm vào gì tội."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây