Mẹ Trương lại nói: “Yểu Yểu à, cháu là đứa bé ngoan, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cháu vừa ngoan ngoãn lại gần gũi. Chú Hàn của cháu lớn tuổi hơn, lại là người trầm tính ít nói, nhưng cậu chỉ ít nói thôi, còn là người làm nhiều, Yểu Yểu sau này cháu nhớ đối xử tốt với cậu ấy... cậu ấy, có chuyện gì cũng tự ôm vào người, có bị tổn thương nghiêm trọng, cũng không rên lấy một tiếng.”
Mẹ Trương càng nói lại càng nghĩ tới nhiều chuyện cũ, đưa tay lên lau lau nước mắt.
Lúc này, bà ấy đã hoàn toàn quên mất bản thân mình vừa nói “Chú Hàn của cháu”...
“Cháu biết rồi...”
Lâm Yểu vội bỏ đồ trong tay mình xuống, ôm lấy cánh tay của mẹ Trương, an ủi bà ấy: “ Cháu sẽ tốt với anh ấy, cháu sẽ là đối xử với anh ấy tốt nhất trên đời này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây