Ông ấy tựa người trên ghế, nhắm mắt lại, nói: “Con muốn yêu thương, bảo vệ con bé? Thế nhưng con làm như thế, là yêu, là bảo vệ con bé sao? Con bé vẫn còn là… một cô bé, biết được thế nào là yêu không? Con nói với ba mẹ con…Đúng, ba có lỗi với mẹ con, mười mấy năm nay sau khi mẹ con qua đời ba đều áy náy, thậm chí là hối hận… Năm đó nếu như ba không kết hôn với mẹ con, bà ấy có lẽ đã không gặp phải kết cục như vậy. Vậy hiện giờ con muốn đi theo con đường giống ba sao?”
“Rõ ràng biết là sai, con vẫn nhất định muốn kết hôn với con bé à? Đẩy con bé lên đứng mũi chịu sào, con muốn người ta nhìn con bé như thế nào? Nói con bé như thế nào đây? Đợi con đi bộ đội, con có thể rời đi, nhưng cuộc sống về sau con bé phải đối mặt một mình… Nếu như con bé kiên trì muốn ở bên con, con chính là đẩy con bé vào đau khổ, nếu như con bé đợi sau khi con rời đi thì hối hận, con hà gì phải làm ra một màn này? Bất kể là như thế nào, đây đều không phải là hành vi mà một người đàn ông có lý trí, có trách nhiệm nên làm ra!”
Hàn Hướng Quân mím chặt môi.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào những trang giấy rơi lả tả trên bàn.
Một cơn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, những trang giấy kia liền bị gió thổi lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống bàn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây