“Haizzz, thím phải nói chứ, đứa nhỏ này, cũng quá mức thành thật rồi. Cháu hãy nhìn vào cái khu nhà này mà xem, à không, đừng chỉ nhìn vào mỗi khu nhà này không, mà hãy nhìn rộng ra một chút. Thím chắc chắn rằng cháu sẽ chưa bao giờ nhìn thấy một cô học sinh trung học nào mà lại bị chính gia đình của mình bắt đi chạy bộ vào lúc 5 giờ mỗi sáng trong mùa đông lạnh giá cả. Mọi thứ cũng thật bất công với đứa nhỏ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế này. Vào đêm 30 Tết, con bé chỉ vô tình ngủ đến tám giờ sáng thôi, mà đã phải vội vội vàng vàng chạy xuống đây để xin lỗi cháu một cách thật cẩn thận rồi, còn cháu thì lại coi con bé giống như những quân nhân tham gia vào trong quân ngũ và đầu quân dưới trướng của cháu vậy, bắt ép con bé phải luyện tập…”
Thím Từ lải nhải luyên thuyên một hồi rất lâu, Nguyên Trinh ở bên cạnh thì vẫn luôn ở trong tư thế cúi đầu, một câu cũng không hề hé răng, nhóc ấy chỉ sợ rằng nếu mình mà nhiều lời, dù chỉ là một chữ thôi, thì ở trong trường hợp này, ngọn lửa cũng sẽ đốt lan đến trên đầu của cậu nhóc.
Mà hơn nữa, chú Hàn cũng chưa có nói gì về chuyện uống rượu của nhóc ấy... Tuy rằng ngày thường một chút rượu ngọt cũng đều không cho, nhưng ít ra chú Hàn vẫn không hề nghiêm cấm nhóc ấy như vậy, nếu như bây giờ bị chú Hàn nghiêm cấm như vậy, rất có khả năng là chú Hàn cũng sẽ bắt nhóc ấy sáng sớm phải đi chạy bộ...
Và cậu nhóc vô cùng chắc chắn với những suy nghĩ này của mình, bởi vì chú Hàn tuyệt đối là người có thể dễ dàng làm ra được những loại chuyện này.
Nhưng thật ra là Nguyên Trinh đã lo lắng quá xa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây