“Mấy người đừng có tự xem trọng bản thân mình quá.” Hàn Hướng Quân vốn dĩ lười không muốn phí lời với Lâm Kiến Minh, thế nhưng nghe được nội dung những câu nói của ông ta, thực sự là không thể nhịn được, nói: “Mấy người cho rằng mấy người là ai hả? Yểu Yểu oán hận mấy người, vì thế nên phải ở bên Hàn Viễn để trả thù mấy người?”
Anh chỉ nghe qua thôi cũng biết được ý tứ trong lời nói của Lâm Kiến Minh.
Anh cười lạnh nói: “Chẳng trách Yểu Yểu mỗi lần nói chuyện với mấy người đều không có giọng điệu tốt, thực sự là bởi vì mấy người quả thực là khiến cho người ta không có cách nào chịu nổi. Cho tới bây giờ tôi đều chỉ nhìn thấy mấy người làm khó con bé, tính kế con bé, để con bé ở thôn Chu Gia bao nhiêu năm như vậy thì thôi không nói tới nữa, thế nhưng vừa trở về liền muốn để con bé làm bảo mẫu, thấy chúng tôi đối xử con bé tốt một chút, thì chạy tới châm ngòi khiêu khích gây thị phi với tôi, chia rẽ không thành thì lại nói với tôi con bé muốn câu dẫn Hàn Viễn… Mặt mũi đâu? Mặt mũi của mấy người ở chỗ nào vậy hả? Tôi chưa thấy con bé làm cái gì cả, ngược lại thì thấy…
Ngược lại thì thấy cái đứa con gái ngoan kia của ông gấp gáp lắc lư qua lại ở trước mặt Hàn Viễn.
Thế nhưng con người anh mặc dù có chút lạnh lùng, thế nhưng anh sẽ không bao giờ nói những lời này ra khỏi miệng, vì thế miễn cưỡng ngừng lại giữa chừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây