“Còn chuyện anh ly hôn.” A Trân cười mỉa mai: “Là do tôi nên anh phải ly hôn hay sao? Tôi chưa bao giờ để ý đến những người trong gia đình của anh, tôi cũng không cần anh phải ly hôn. Vì cái gì mà anh phải ly hôn? Còn không phải bởi vì anh bị điều tra, rồi phải nộp phạt. Anh biết là anh không có tiền để nộp cho chính quyền. Anh muốn tôi đưa ra số tiền đó nhưng sợ tôi giận, nên anh mới ly dị vợ, kết hôn với tôi, đưa tôi về đây ở, chỉ vì muốn tôi đưa tiền cho anh.”
A Trân thẳng thừng: “Tôi không phải người tốt, nhưng anh cũng không phải người tốt. Tới lúc này rồi, cả hai ta đều biết, anh không có gan đi tố cáo tôi. Cho nên anh cứ thành thật mà đi theo làm việc cho chúng tôi đi. Tôi khuyên anh đừng nói chuyện đạo đức giả với tôi, sống an phận một chút, những ngày sau này của anh cũng sẽ vì vậy mà không cảm thấy khổ sở.”
Khuôn mặt của Vương Hoa trắng bệch, nhưng A Trân không quan tâm.
....
Chu Hạo trở về nhà, cả người trầm mặc đến đáng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây