Vẻ mặt của Vương Hoa trông thật khó coi, Vạn Chân Chân vốn cho rằng mình đã trông coi cửa hàng rất tốt nên cô ta có lý do để tranh luận với Vương Hoa, nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hoa, lần đầu tiên cô ta cảm thấy sợ hãi.
“Cái đó… Vậy tôi không nói như vậy với họ nữa…”
Không nói nữa mà được sao? Bao nhiêu lời khó nghe cô ta đã trút hết xuống người nhà của các nhân viên bán hàng, lời nói đã nói ra rồi còn có thể thu hồi lại được sao?
Vạn Chân Chân lẩm bẩm: “Làm gì nghiêm trọng như vậy…. Tôi chỉ nói đại vậy thôi…”
Vương Hoa ngẩng đầu lên nhìn, đã hơn một năm, đối với Vạn Chân Chân, biện pháp nào hắn ta cũng đã dùng qua, nói chuyện ôn tồn, dùng tay bóp cổ… Nhưng thời gian lâu như vậy, cô ta vẫn không có được một lần nhớ đời bất cứ bài học gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây