A Trân thở ra một làn khói, trong mắt ả ta không hề có chút dịu dàng và ngây thơ nào như vừa rồi: “Cậu thì biết cái quái gì, điều quan trọng nhất là đưa hắn ta lên thuyền của chúng ta càng sớm càng tốt trong dịp Tết Nguyên đán. Nếu không phải bây giờ hắn ta cái gì cũng không biết, lỡ như làm chuyện gì động trời, thu hút người ta chú ý thì làm sao bây giờ?”
Em trai vẫn có phần không phục: “Hắn ta thì có làm được việc gì động trời chứ.”
A Trân nheo mắt: “Trong công việc của chúng ta, ồn ào là điều tối kỵ. Cậu cũng nghe cuộc điện thoại đó rồi, vợ hắn ta giống như một người thích phô trương, nếu không sớm bắt được Vương Hoa, để Vương Hoa biết được chuyện, chuyện gì sẽ xảy ra thì vẫn chưa biết được đâu.”
Cách đó cả ngàn dặm, Vạn Chân Chân bị cúp điện thoại nên rất tức giận, cách một cái điện thoại lớn tiếng chửi bới, người nhân viên được Vương Hoa thuê đến để trông cửa hàng cố gắng lại khuyên.
“Chị dâu, bớt giận đi, đừng tức giận như vậy, bên phía anh Vương chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi cho nên mới chưa thể quay về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây