Tiền Tình vuốt mép báo thô ráp: “Cô nói đi, nếu Hồng Hưng phá sản, chúng ta có thể nuốt chửng bọn họ không?”
Văn Lan kinh ngạc: “Nuốt trọn Hồng Hưng?”
“Vâng.” Tiền Tình nói đơn giản, không cảm thấy có gì đáng phải ngạc nhiên: “Thật ra, ngay từ năm ngoái, khi tôi mới bắt đầu kinh doanh, tôi đã đến Ngô Trấn một lần, khi đó Ngô Trấn chủ yếu bán buôn hàng hóa nhỏ. Bên đó có một nhà máy sản xuất hoa vải, nhà máy của họ cố tình mua sắm vượt quá ngân sách ôm về một lô vải phẩm cấp thấp của tư nhân, tiêu tốn sạch tài chính của cả nhà máy, mục đích của họ là đóng cửa nhà máy, để tư nhân chen chân vào ký hợp đồng nhận thầu.”
“Năm ngoái, loại tình huống này chỉ có ở phía nam, ở đây rất hiếm. Nhưng tôi nghĩ, vì nó đã có ở phía nam trong một thời gian dài, điều đó có nghĩa là việc tư nhân ký hợp đồng nhận thầu với các nhà máy quốc doanh đã được lan rộng.”
Lần này Hồng Hưng gặp vấn đề, tại sao chúng ta không thể ký hợp đồng nhận thầu với nhà máy may mặc Hồng Hưng?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây