Mọi thứ được bán và đổi lại thành tiền.
Tiền Tình cân nhắc một chút, cô thẳng thắn nói: “Loại dây buộc tóc này... Nói thật thì chúng tôi có lấy về thì cũng không thể nào bán được.”
Cô vừa bới một đống dây buộc tóc lên cho xưởng trưởng xem, vừa nói: “Ngài nhìn xem đây, chỗ này là phần thắt nút của dây, còn có cả mối nối này. Ngài đừng nghĩ rằng tôi nói chuyện thẳng thắn, đồ kém chất lượng như này người dân sẽ không mua, bởi vì nhìn vào là sẽ biết ngay chất lượng của dây buộc tóc này quá tệ. Ngoài ra còn bởi vì kiểu dáng của nó nữa, ngài không thấy rằng kiểu này quá xưa rồi sao? Thậm chí còn không có gì trông mới lạ, hơn nữa chất liệu vải mà mọi người sử dụng còn là loại vải đã lỗi thời rồi.”
Xưởng trưởng gần như đã cố gắng hết mình, liên tục thúc dục các khoản nợ, không những vậy mà còn chạy đến các ngân hàng, hy vọng vay được một khoản tiền để vượt qua khó khăn, nhưng khi Tiền Tình nói như vậy, không phải là ông ấy không nhận ra, căn bản chuyện đến nông nỗi này là do bắt nguồn từ nhiều phía.
Ông ấy ngay lập tức trở nên tức giận, muốn đi đến xưởng để nói cho ra lẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây