Lần này đi cùng nó vào Nam cũng tốt, cho nó có cơ hội được nhìn ra bên ngoài không biết chừng nó lại đổi ý thì sao? Làm gì có ai hoàn hảo đâu....”
Tiền Vũ nhỏ giọng ngắt lời mẹ Tiền: “Ai nói với mẹ là không có ai hoàn hảo chứ, như Chu Hạo đấy, có vị trí vững chắc lại không bao giờ can thiệp vào chuyện của Tình Tình. Tại sao Tam Bình lại không thể giống Chu Hạo dù chỉ một chút chứ?”
Mẹ Tiền bị chặn lời, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Nếu con so sánh với Chu Hạo thì chỉ có thể thấy Tam Bình nó khó tính thôi. Nhưng ai cũng phải sống cuộc đời của mình, nếu con chỉ nhìn vào mặt tốt đẹp của người khác thì khi nhìn lại mình con sẽ chỉ cảm thấy tức giận và thất vọng thôi. Tam Bình là người trung thực, nghĩ gì thì nói đó, con cũng đừng vì vậy mà phải cãi nhau. Hợp lý thì nghe theo, còn thấy không hợp thì cứ theo ý con. Mẹ sợ nếu hai đứa cứ ồn ào như vậy, Tam Bình nó cứ giấu mọi thứ trong lòng rồi quan hệ lại bị ảnh hưởng đấy.”
Tiền Vũ biết mẹ mình nói đúng nên cũng cúi đầu, cô ấy không nói gì nữa.
Theo ý của mẹ Tiền, bà ấy không cho rằng những gì Hoàng Tam Bình nói là đúng. Mặc dù Tiền Vũ không được đến trường nhiều như Tiền Tình, nhưng bà ấy vẫn biết rằng Tiền Tình đã gửi cho cô ấy một nghìn vỏ gối và khăn tay trong chuyến đi đến thủ phủ tỉnh lần trước và sẽ nhận được lợi nhuận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây