Cứ coi như đủ cho việc buôn bán đi nhưng vẫn còn cấp 2 nữa, đến lúc đó nếu không lấy được hộ khẩu thành phố, không trả được tiền vay thì con bé phải quay về thị trấn học đấy.”
Hoàng Tam Bình do dự một lúc sau đó ngập ngừng nói ra suy nghĩ của mình: “Chúng ta có nhất thiết phải để Thiến Thiến đến mỏ dầu học không? Nếu không cũng có thể cho con bé học ở trường khác, anh nghe nói học phí của trường tiểu học đứng thứ 6 trong thành phố Y, chỉ có năm mươi mao mà thôi.”
Tiền Vũ tức giận đến đỏ cả mặt lên, phải đi quanh phòng một lúc mới bình tĩnh lại: “Anh nghĩ điều kiện của ngôi trường đó thế nào, mà tình trạng của con bé như thế nào hả? Nếu không có Tình Tình ở đây thì con bé có thể suôn sẻ nhập học ngay từ lúc đầu không? Bây giờ chúng ta vẫn còn tiền, vậy mà anh lại nghĩ chúng ta không thể trả học phí trong tương lai, lại còn nghĩ đến việc chuyển trường cho con. Tôi tự hỏi tại sao một thanh niên trai tráng như anh lại không có chí khí như vậy hả? Em gái tôi chưa đến một năm đã kiếm được nhiều tiền như vậy, sao anh lại thiếu tự tin thế? Chúng ta phải kiếm được hộ khẩu thành phố cho Thiến Thiến trong vòng 1 năm nữa.”
Hoàng Tam Bình chưa bao giờ bị vợ mắng nhiều như thế này, anh ta xấu hổ và cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc mà. Mãi một lúc sau anh ta cũng không nói gì, chỉ dám ôm đầu im lặng ngồi trên ghế.
Trước đây nhìn thấy chồng mình như vậy thì Tiền Vũ chỉ cảm thấy xót xa, nhưng giờ đây cô ấy chỉ cảm thấy anh ta như đang châm dầu vào lửa vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây