Phó Lê miễn cưỡng nuốt cháo trong miệng xuống, vội ăn miếng thịt để giảm bớt cái hương vị kỳ quái này.
Lăng Nghị dường như không biết cháo mình nấu có bao nhiêu khó ăn, sắc mặt bất biến nhìn Phó Lê, ánh mắt dịu dàng: “Em ăn nhiều một chút, ăn thịt nhiều vào.
Phó Lê không dám ăn cháo đó nữa, cúi đầu ăn hai miếng thịt rồi nói: “Lăng Tuệ và Lăng Trạch đâu?
“Lên núi đốn củi rồi.
“Vậy hai em ấy đã ăn cơm trưa chưa?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây