Phó Lê gật đầu, quả thật… có mấy lần cô thấy Lăng Tuệ ở trong thôn, đối phương cũng thường xuyên chào hỏi cô, vẻ mặt tươi cười xán lạn, nhìn tinh thần thật sự không có khiếm khuyết gì.
Nhưng hai năm trước… Lăng Nghị nói lại những chuyện đó, cô cũng thật sự nhớ lại lúc ấy có một khoảng thời gian dài không nhìn thấy Lăng Tuệ.
“Vốn dĩ tính tình Lăng Tuệ rất giống em, mong manh yếu đuối, lúc anh ở cục công an ngây người hai ngày có lẽ sau đó em ấy đã nghĩ thông suốt, cho rằng tôi vì chuyện của em ấy mà phải trả cái giá đắt, cho nên một lòng muốn mạnh mẽ hơn để tôi không phải nhọc lòng vì em ấy nữa, cho nên rất tích cực phối hợp trị liệu với bác sĩ, ngừng một năm học để điều dưỡng lại cơ thể, bây giờ con bé đã sớm bỏ xuống chuyện lúc trước rồi.
Lăng Nghị nói: “Cho nên em đừng tự trách, em cũng không có làm sai cái gì.
Phó Lê chần chờ gật đầu, cô thật sự không sai sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây