Phó Lê cúi đầu, ngón tay nắm chặt yên sau, đầu ngón tay đều tái trắng.
Cô nghĩ, Lăng Nghị đối xử với cô khá tốt, giúp cô rất nhiều chuyện, hẳn là anh sẽ không vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận đánh cô nhỉ?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng nói: “Hai năm trước, có một ngày tôi và mẹ đến trường trong trấn báo danh, trong một cái hẻm nhỏ, tôi thấy anh đánh mấy người con gái, mặt mũi mấy cô gái đó đều sưng lên, khóe miệng chảy máu… anh, anh còn đá vào bụng người khác…
Khi đó đa số thanh niên trí thức trong thôn đều trở về thành, các cô ấy dạy cô rất nhiều thứ, cổ vũ cô đọc sách, cô và mẹ mình nói hồi lâu, vất vả lắm bà mới đồng ý đưa cô đến trường cấp ba, kết quả đã gặp phải Lăng Nghị ức hiếp nữ sinh.
Nghe thế, dường như Lăng Nghị nhớ đến gì đó, hỏi: “Lúc ấy em báo cảnh sát?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây