Lăng Nghị lắc đầu: “Những thứ này đều cho Phó Lê đi.
Cô gái nhỏ của anh, anh muốn cho cô những thứ tốt nhất. Dù sống lại một đời, anh như thế nào cũng không sao, miễn là không để cô giẫm lên vết xe đổ là được.
Cuối cùng, nhân lúc vẫn còn ký ức, anh lựa chọn Phó Lê ở thời gian hồi tưởng, tránh cho cô ngây ngốc không biết lòng người, dẫm lên con đường cũ.
Ngay cả Lăng Nghị, anh cũng rất coi trọng cái hệ thống nhân duyên này---
Thứ này có thể để cho Phó Lê chủ động đến gần anh, chỉ cần cô dám bước tới một bước nhỏ--- Anh sẽ không bao giờ để cô rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây