Lăng Nghị vừa hận vừa hối tiếc hận bọn súc sinh kia thấy chết mà không cứu, hối tiếc anh do dự không quyết đoán.
Nếu như, nếu như anh không cần quan tâm gì cả mà trực tiếp cướp cô về, không để cô và Trần Viễn kết hôn… Cho dù cô hận anh cả đời cũng chẳng sợ, bởi vì ít nhất cô có thể sống yên ổn, sẽ không phải chết.
Chỉ cần cô cười với anh một cái, thẹn thùng và dịu dàng, như vậy là anh đã thấy đủ rồi.
Lăng Nghị ôm Phó Lê, anh ngồi đó cả một đêm.
Ngày hôm sau, anh mang Phó Lê đến lò hỏa táng trong huyện, sau khi hỏa táng cô thành tro cốt xong anh liền đeo nó trên người, dù cho cô ở dưới đất biết anh làm như vậy sẽ chán ghét, sẽ tức giận. Nhưng Lăng Nghị đã không quan tâm nhiều như thế nữa, đây là thứ duy nhất của cô mà anh có thể giữ lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây