Tiếng Lăng Tuệ cười vang và cả tiếng pháo đùng đùng như bị ngăn cách với cô một tầng. Phó Lê không nghe thấy gì cả, cô chỉ có thể nhìn thấy mặt Lăng Nghị.
Mặt mày anh tuấn tú, cái mũi cao thẳng, quai hàm sắc bén, chỉ có lúc nhìn cô anh mới không có sự lạnh lùng, thay vào đó là vẻ dịu dàng và săn sóc.
Giống như, anh có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Phó Lê nhón chân, hôn lên khóe môi Lăng Nghị.
Ở trong mắt anh, cô thấy mặt mình đỏ bừng, và đôi mắt lập lòe ánh sáng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây