Mở đầu câu chuyện xưa của Phó Lê đúng là rất tục, nhưng Nghị vẫn không sao cả mà lắng nghe, ánh mắt anh thăm dò trên gương mặt đỏ ửng của cô, lúc cô kể có hơi gập ghềnh, môi trên và môi dưới chạm vào nhau, từ ngữ nhẹ nhàng bay ra khỏi đôi môi ấy.
Thời gian Phó Lê tạm dừng kể chuyện xưa ngày càng dài, cô xấu hổ đến đỏ hết cả tai.
Lăng Nghị càng nghe càng cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Bỗng nhiên, anh cười nhẹ một tiếng: “Em biết mình đang nói cái gì không?
Vốn dĩ Phó Lê đã cảm thấy xấu hổ, giờ bị anh nói như vậy cô càng xấu hổ đến mức cả người như bị thiêu cháy, lúng ta lúng túng không nói lời nào, Phó Lê nhẹ cúi xuống dưới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây