Thật ra Phó Lê không khó chịu như vậy, cô chỉ cảm thấy tạo hóa trêu người, kết cục của hai người đời trước trơ mắt khiến cô chết đi là gì thì cô không biết, nhưng đời này… Thật ra chuyện này làm cho sự ác liệt vẫn luôn ở trong cô biến mất.
Phó Lê thở dài một hơi, cô thấy Lăng Nghị ngồi ở trong nhà cũng không được tự nhiên, Phó Lê liền kéo Lăng Nghị ra sân, hai người đứng trong lều nấu đậu hủ nói chuyện.
Ánh trăng vừa cao vừa sáng, bầu trời đêm tối đen. Trong một góc lều vẫn còn bã đậu buổi sáng làm dư lại, tỏa ra một mùi hôi thối.
Trong nhà vẫn còn sáng đèn, ánh đèn chiếu lên mặt đất một tia sáng mờ nhạt.
Đột nhiên Lăng Nghị kéo Phó Lê vào lòng ngực, anh hôn đỉnh đầu cô, thì thầm nói: “Thật xin lỗi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây