Cứ hai lần một ngày bọn họ sẽ đến xem cô đã chết hay chưa, trong miệng họ còn không ngừng chửi rủa.
Bệnh nặng, sốt cao, sỉ nhục, đói khát, cô không chịu nổi nữa mà chết đi… Nhưng cũng may là có hệ thống, nó cho cô sống lại một lần nữa.
Bọn họ nằm ở nơi cô đã từng chết, giống như là nối tiếp theo cô… Trong nháy mắt, dường như trước mắt Phó Lê hiện lên cảnh tượng sau khi cô chết, cô tắt thở, được quấn trong một tấm chiếu rồi bị ném tới nghĩa địa, tùy tiện đào một cái hố mà chôn đi…
Đột nhiên, suy nghĩ của Phó Lê bị đánh gãy, cô giật mình nhìn người bên cạnh, bàn tay lạnh băng được bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, Lăng Nghị cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh lo lắng: “Đừng sợ, anh ở đây với em.
Phó Lê cười với anh một cái, cô gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây