Dừng một chút, Lăng Nghị lại nói tiếp: “Nếu như bây giờ em còn chưa nghĩ kỹ, anh có thể chờ em. Nhưng mà đừng lại nói mấy câu như sẽ gả cho người khác có biết không?
Giọng nói Lăng Nghị trong gió bắc của núi rừng vừa kiên quyết vừa nghiêm túc.
Thấp thoáng, dường như Phó Lê cảm thấy mình đã nhìn thấy một ít sự thật ở kiếp trước.
Cô nhớ rõ, ngày đó sau khi bị Trần Viễn vớt từ dưới sông lên rồi chiếm tiện nghi, lúc đó có rất nhiều người tới xem trò vui, trong đó có người hỏi cô một câu: Có phải cô có chuyện gì oan ức không, có thể nói ra để mọi người làm chủ cho cô.
Lúc ấy lòng cô toàn là đau buồn và phẫn nộ, chỉ lo khóc lóc, một câu cũng không thể nói, cô hận không thể biến mình thành một con bọ rồi biến mất trước mặt mọi người, làm gì mà còn tâm trí để giải thích chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây