Buổi chiều, mọi người uống trà luận đạo, nói chuyện thoải mái về mấy loại đồ cổ Trung Quốc, cũng nói về cục diện thế giới đồ cổ ngày nay, Sơ Vãn bèn nhắc tới lò nung củi của mình, nhắc tới giấc mơ của để cho bài thơ Trung Quốc này đi ra thế giới, thấy vài người bạn Thụy Điển giơ ngón tay cái lên.
Như thế, mãi cho đến khi hoàng hôn khuất núi Tây, mấy vị khách lúc này mới cáo từ, trước khi chia tay, Công tước Wade có vẻ rất lưu luyến, ông ta trịnh trọng bày tỏ, hoan nghênh cô có một ngày đến Thụy Điển làm khách, ông ta rất hy vọng có thể cho Sơ Vãn xem bộ sưu tập của mình: “Tôi biết cô nhất định sẽ thích.”
Buổi tối, bạn bè bộ ngoại giao cố ý gọi điện thoại, trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn đối với Sơ Vãn.
Sau khi cúp điện thoại, Sơ Vãn nói: “Người bạn mà Bộ Ngoại giao coi trọng thật không tệ, tuy rằng ông ta không tinh thông đồ cổ, nhưng cũng hiểu biết, đề tài gì cũng có thể tiếp được.”
Lục Thủ Nghiễm: “Bậc bề trên trong nhà ông ta hẳn là cũng có sưu tầm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây