Gần đây, mỗi buổi sáng Sơ Vãn đến trường, buổi chiều về nhà tự học, thỉnh thoảng sẽ tham gia một số hội nghị học thuật, buổi tối có thời gian ở nhà với con nhỏ.
Hai đứa trẻ lớn hơn một chút, biết bò, biết vịn đứng lên, sẽ xiêu vẹo xiêu vẹo giống như vịt con đi bộ, cũng sẽ gọi ba mẹ, cổ họng non nớt đáng yêu, nghe giọng nói gọi mẹ, thật sự trong lòng như muốn tan chảy.
Sơ Vãn phát hiện, lúc mới sinh ra, đương nhiên cô cũng thích con cái, nhưng cái loại thích này phần nhiều là “Chúng là con tôi cho nên tôi thích chúng”, nhưng bây giờ sau khi ở chung, loại thích này với hai đứa nhỏ kia đã khắc sâu trong lòng, quả thực nhìn thấy là thích muốn chết, sẽ không nhịn được muốn ôm hôn bọn chúng.
Loại thích toàn tâm này làm cho Sơ Vãn có chút say mê, nhìn thấy hai đứa trẻ kia liền không nhịn được mà mỉm cười, đến nỗi hôm đó Lục Thủ Nghiễm còn nói: “Em thích ai nhất?”
Sơ Vãn mãnh liệt ôm cổ anh, rất chân thành nói: “Đương nhiên là anh!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây