Lục Kiến Huy nói: “Thím bảy, trước kia cô từng kể câu chuyện đó, tôi vẫn luôn đang suy nghĩ, tôi cũng từng nghiên cứu, phát hiện quốc gia chúng ta xác thực có một số thuyền chìm tại Nam Hải, hiện giờ kỹ thuật của chúng ta chưa tới chốn, không thể khai quật, nếu chúng ta có thể đẩy mạnh kỹ thuật người máy dưới nước tiến thêm một bước, thì có lẽ vớt được rồi.”
Sơ Vãn tán thành: “Đúng, nếu có kỹ thuật này, đến lúc đó người khác đi vớt, chúng ta không tới nỗi giương mắt đứng nhìn.”
Thật ra thuyền chìm Nam Hải cũng chỉ là lặn xuống nước vài mét thôi, nhưng hai mươi mấy mét cũng đã cao tới sáu bảy tầng lầu, độ cao đó, nếu muốn hoạt động phức tạp dưới nước, cần phải năng lực thao túng kỹ thuật rất cao, cũng cần phải tiêu hao tiền vốn khổng lồ.
Theo sự hiểu biết kiếp trước của cô, cuối niên đại tám mươi thế kỷ trước, lúc bấy giờ giới khảo cổ học vì vớt Nam Hải số một, liên hợp Trung Nhật tổ thành đội ngũ vớt, người cầm đầu của đội ngũ này chính là ông Nhạc bậc thầy bây giờ của cô và nữ chuyên gia khảo cổ Nghiêm Cẩn có tiếng tăm giảng dạy.
Khi đó Nhật Bản bỏ vốn ba trăm nghìn, điều động chuyên gia khảo cổ dưới nước, chuyên gia lặn nước và nhân viên chuyên nghiệp, kể cả nhà khảo cổ học Trung Quốc cùng đi vớt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây