Sơ Vãn bên cạnh nở nụ cười: “Cho nên, hãy học hỏi chú bảy của anh nhiều hơn, anh còn là đạo diễn lớn đó, nâng cao tầm mắt của mình nhiều tí, đừng lúc nào không việc gì cũng kinh ngạc.”
Lục Kiến Chiêu trừng mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu trong xe: “Cô có thể đừng giậu đổ bìm leo không?”
Sơ Vãn cười dữ dội hơn, cười một cách hết sức giậu đổ bìm leo.
Lục Kiến Chiêu: “Thôi không chấp nhặt với cô, chú bảy về rồi, cô xem như đã có nơi nương tựa.”
Sơ Vãn hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát trực tiếp ôm chầm cánh tay của Lục Thủ Nghiễm: “Đúng, tôi chính là có chỗ dựa cáo đội lốt hổ thì sao nào, anh không phục hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây