Bởi như vậy, có thể nói là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, và một cuộc tranh luận lớn về phương hướng quản lý di tích văn hóa đã bắt đầu trong hệ thống bảo tàng văn hóa và các bộ phận hoạch định chính sách liên quan cũng tham gia.
Sơ Vãn trở thành một cái tên nổi, hiện tại trong trường học có rất nhiều người cũng muốn phỏng vấn cô, Lục Kiến Chiêu thì càng kích động, cũng muốn phỏng vấn cô qua điện thoại, hỏi cô một vài câu hỏi để đăng lên tờ báo của bọn họ.
Đối với chuyện này thì Sơ Vãn vẫn luôn từ chối, cô và giáo sư Nhạc thương lượng qua, bây giờ cơ bản không có khóa trình gì, chỉ là viết luận văn, luận văn có thể trao đổi qua điện thoại, nếu thực sự có vấn đề gì khó thì có thể đến trường gặp giáo sư Nhạc, thời gian còn lại thì nên ở trong nhà.
Ở trong nhà có chị Hoàng nấu ăn rất ngon, cô trải qua mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, ở nhà đọc sách viết luận văn, thỉnh thoảng sẽ đi một chuyến đến thư viện, hoặc đi công viên tản bộ.
Ông cụ Lục nghe nói chuyện này từ Lục Kiến Chiêu thì ông rất không vui, trực tiếp gọi điện cho đồng chí Vương, căn cứ vào những gì Lục Kiến Chiêu nói, ông cụ Lục trực tiếp nói: “Vãn Vãn nhà chúng tôi đang mang thai, là phụ nữ có thai, Vãn Vãn nhà chúng tôi không thể tức giận được, để Vãn Vãn nhà chúng tôi tham gia rồi lỡ như mấy người kia khiến cho Vãn Vãn tức giận thì sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây