Sơ Vãn đã mang một phần tài liệu để ở trước mặt mọi người: “Đây là những gì cháu căn cứ vào tài liệu điều tra được, viết ra phần “những việc làm đề nghị để bảo vệ văn vật”,mời các trưởng bối xem qua.”
Cô đem sách đề nghị phân phát cho mọi người, sau đó mới nói: “Dân tộc Trung Hoa vẫn mãi mãi trường tồn, tại trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc, không biết lưu lại bao nhiêu của quý, đây cũng là thứ chúng ta muốn trân quý, nhưng mà đất rộng vật đông, lịch sử lâu đời, chuyên gia hệ thống văn bác cũng không thể chú ý được tới hết, chỉ có đề cao dân chúng chỉnh thể ý thức về văn vật thì mới có thể bảo hộ văn vật tốt hơn.”
Chuyên gia văn bác nhíu mày: “Cho nên bây giờ chúng ta cần phải tăng cường giáo dục với dân chúng, đề cao văn hóa tu dưỡng của bọn họ, để bọn họ ý thức được di vật văn hóa đáng quý, như vậy thì mới có thể tăng cường bảo hộ.”
Sơ Vãn: “Muốn đề cao đến mức nào? Có phải một nông dân ở Cam Túc phải đi hàng ngàn dặm để trao các di vật văn hóa? Muốn bọn họ tự móc tiền túi của mình để trả lộ phí sao?”
Chuyên gia văn bác: “Vậy cháu nói xem làm sao bây giờ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây