Sơ Vãn đứng lên: “Anh sao vậy, uống rượu sao?”
Lục Thủ Nghiễm đi vào phòng, nhìn vào cô, lập tức đi đến, lời còn chưa nói mà đã trực tiếp ôm lấy cô.
Thế là một cỗ mùi rượu đã bao phủ lấy Sơ Vãn.
Sơ Vãn buồn bực: “Sao vậy?”
Lục Thủ Nghiễm ôm lấy cô, chôn khuôn mặt ở bên trong hõm vai cô, tiếng nói rất thấp: “Không có gì, anh vẫn còn rất tỉnh táo, đúng là uống có chút nhiều, cảm giác bước chân hơi lâng lâng thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây