Lục Thủ Nghiễm thấp giọng nói: “Thế nào vậy, không muốn ngủ sao?”
Sơ Vãn nghiêng dựa vào giường, mang theo tràn đầy cảm giác nắm giữ, nhìn người đàn ông ở trước mắt, vô luận là người này đi đến nơi nào, đều là người ông có thể hấp dẫn ánh mắt của cô khiến cho tim của cô đập thình thịch.
Cô đúng là chưa muốn ngủ, mặc dù cũng không thể làm được gì, nhưng đêm nay cô phá lệ có hứng thú.
Cô nhớ tới ban ngày, những cái lời như đã nói mà như chưa nói kia, đã cười rồi nói: “Trời tối người yên, thích hợp tâm sự.”
Lục Thủ Nghiễm ý thức được, lạnh nhạt nói: “Vây thì lại ngủ đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây