Ở đây chỗ nào cũng có mấy cái kệ cái giá xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không để ý mà đụng phải thì sẽ làm rơi rất nhiều đồ, chắc chắn sẽ không bồi thường nổi đâu!
Không quan tâm thứ đó là thật hay giả, mình làm rơi thì người ta cứ tính tiền thôi, dù người ta có thu tiền nhiều thì anh ấy còn có thể nói gì được? Chắc chắn phải nhận mệnh rồi!
Lục Kiến Chiêu cắn răng, nhìn nhìn chủ tiệm vẫn đang ngồi ăn mì cạnh chiếc TV cũ, thầm nghĩ cửa hàng này tối thật đấy.
Đừng thấy người ta đang xem TV nên không để ý được, chỉ cần anh chạm vào đồ của người ta thì người ta đều nhìn rõ như gương sáng!
Lục Kiến Chiêu nhìn Sơ Vãn, nghĩ thầm: “May còn có em mang đèn pin.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây