Ông cụ Lục ở bên cạnh cười, buông tiếng thở dài: “Tôi nói này ông Vương, thời đại bây giờ đã thay đổi, cải cách mở ra, chúng ta có chút quan niệm, có lẽ cũng nên thay đổi rồi.”
Đồng chí Vương nhìn chằm chằm vào mấy món đồ gốm đỏ kia, mặc dù ông ấy không hiểu rõ về văn vật, nhưng mà cũng biết, dựa vào nhãn lực của Sơ Vãn thì chắc chắn đây là món đồ gốm thời Long Sơn.
Mà những món văn vật Long Sơn này cứ thế lại nằm ở bên trong ổ gà, góc nhà của các gia đình nông dân.
Sơ Vãn có thể mang tới, cũng chỉ có hai mươi mấy món đồ như thế, nhưng trên thực tế, có càng nhiều đồ gốm màu hoặc văn vật đáng quý hơn còn sót lại, cũng không biết nằm trong ổ gà hay chuồng heo của nhà nào.
Ông ấy hít một tiếng: “Lúc trước tôi đã từng nghĩ tới, muốn để cho hệ thống văn bác giải quyết vấn đề này, chỉ là kết quả không như ý muốn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây